Chỉ điều, ánh mắt trai đều chứa đầy sự thương hại cần .
Chị dâu chăm cháu trai đầy hai ngày chán.
Chị vứt cháu trai cho , cả ngày mua sắm thì cũng là đánh bài uống với hội chị em.
Kiếp , miệng thì thương cháu đích tôn cết , nhưng hễ đến lúc làm việc là bắt đầu lười biếng.
Cháu trai đói oà oà, bà nổi mới chịu pha sữa một cách chậm rãi, kết quả quên khống chế nhiệt độ nước, làm bỏng mụn nước đầy miệng cháu.
Bỉm đầy cũng thường xuyên, cứ để chịu đựng, lúc phát hiện thì cháu trai mọc đầy chàm ở mông.
Tôi đau lòng vô cùng, xin nghỉ phép đưa cháu trai đến bệnh viện.
Lúc đó vì xin nghỉ quá nhiều, tiếc nuối bỏ lỡ đợt bình chọn ưu tú của cơ quan.
Nói chuyện với , vốn định để bà chăm cháu trai dùng tâm một chút.
Không ngờ, bà càng lười biếng, trì hoãn hơn.
Hễ là:
"Mẹ già , sức khỏe chịu nổi, lòng mà sức, con đang tuổi thanh niên tráng kiện, thể làm nhiều thì làm nhiều chút, lúc con hưởng phúc."
Thế là, bà đến cả việc dỗ cháu trai ngủ buổi tối, vệ sinh cho cháu buổi sáng cũng quản nữa.
Tôi làm ban ngày, tranh thủ buổi tối chăm cháu trai, cả mệt đến mức rụng hết da.
Cũng là tham cháu trai lớn lên sẽ hiếu thảo , mà là thương nó tuổi nhỏ chịu nhiều khổ cực.
Lãnh đạo nhiều nhắc nhở , đang thời kỳ thăng tiến đừng lơ là, nhưng thực sự thể một làm hai việc.
Vì cháu trai, bỏ lỡ hết thăng chức đến khác, tất cả nỗ lực đều đổ sông đổ bể.
Gai xương rồng
Đôi lúc nghĩ , dù tiếc, nhưng hối hận.
Nếu thể bồi dưỡng cháu trai thành một lương thiện, ơn, thì những cái giá cũng đáng.
Chỉ là ngờ rằng, nhiệt huyết của , cuối cùng đổi lấy một kẻ vong ơn bội nghĩa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/den-vi-xi-dau-doi-toi-vi-the-ma-lat/6.html.]
Kiếp , bao giờ làm con ngốc mất cả lẫn tiền nữa.
Tôi dồn hết tâm sức công việc.
Cháu trai làm bỏng đầy mụn nước trong miệng, gọi điện cho , bảo mau về đưa cháu đến bệnh viện, trực tiếp lấy lý do công việc bận thể rời để từ chối.
Bà đành gọi điện cho trai , ngoài dự đoán, trai mắng một trận tơi bời.
Về , chị dâu phát hiện cháu trai mọc mụn ở mông, tức giận nổi trận lôi đình.
Tôi ngay bên cạnh xem, mặc kệ hiệu cho điên cuồng, cũng nhận tội bà như kiếp .
Kết quả, bà như một đứa cháu, chị dâu châm chọc đủ kiểu.
Cũng là chịu quá nhiều khí từ chị dâu, bản tâm lý vốn dễ vỡ, nhanh chóng trầm cảm.
"Thiến Thiến, sắp chịu nổi , con đưa du lịch thư giãn ! Để thở một chút."
Để tránh xa những chuyện lôi thôi trong nhà, sớm chuyển đến căn nhà nhỏ của , cuộc sống một đừng quá thoải mái.
"Mẹ, là trách nhiệm ?"
Tôi khổ khẩu tâm can, đánh lương tâm thật là siêu.
"Mẹ đợi đấy, con với chị dâu ngay."
"Đừng," sợ đến mức giọng run rẩy, "Mẹ đùa với con thôi."
Bây giờ hễ phát hiện bà gì đó, trực tiếp mách với chị dâu, bà thực sự sợ .
Ngày tháng trôi qua, cuối cùng cũng chờ đến lúc cháu trai mẫu giáo.
Mẹ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, thở đó thả lỏng hai ngày,
Bà lóc cầu xin chuyển trường cho cháu trai.