Phụ hoàng yêu quý , ông phế đích lập trưởng.
Người đích đó chính là .
Phụ hoàng rằng đại ca sống bao lâu nữa, bảo nhường cho , chờ c.h.ế.t sẽ truyền ngôi cho .
Ta buồn bã, chờ đợi phế truất trong Đông cung, chính là lúc , gặp La Khanh Tư.
Nàng cùng vài nữ tỳ khác đang nô đùa trong vườn.
Nàng : “Thái tử thật , thật trèo lên giường của .”
Những nữ tỳ khác đều nàng xứng, nhưng nàng vô cùng kiên định.
Nói: “Không gì là xứng xứng. Có thể ngủ với Thái tử một đêm, c.h.ế.t cũng đáng.”
Các nữ tỳ đều cảm kích nàng, chế giễu nàng dám làm thật.
Chỉ lời của nàng sưởi ấm.
Thì ngủ với , thậm chí sợ chết.
Mặc dù đối với nàng đó chỉ là một câu đùa, nhưng khắc sâu trong lòng.
Không lâu , gặp nàng trong tẩm điện, hôm nay là phiên nàng trực đêm. Ta ngủ , nên kéo nàng phòng cùng chìm đắm…
La Khanh Tư gan , mang một chút ngây ngốc, cũng dịu dàng.
Sau khi phế, tất cả đều đuổi , chỉ nàng ở suốt một buổi chiều.
Ta sợ nàng cũng sẽ vứt bỏ .
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Ta với nàng: “Ta còn gì cả, chỉ còn một , nàng xem cùng ?”
Nàng lặng lẽ , nửa ngày trả lời, mãi đến lúc lâu mới mở miệng.
“Chàng học cách nuôi .”
Ta và La Khanh Tư vốn tưởng sẽ lưu đày ngay, nào ngờ nàng mang thai ngay đầu tiên.
Sau đó chúng gặp phụ hoàng băng hà, trưởng lên ngôi. Hắn kiêng kỵ , nên nhốt và La Khanh Tư .
Nhốt trong Đông cung nửa năm.
Cho đến khi La Khanh Tư sắp sinh, mới đuổi chúng khỏi thành.
Hắn nữ nhân mang thai đầu nguy hiểm, nên cố tình làm .
Trên đường , luôn an ủi La Khanh Tư rằng:
“Sẽ thôi, Hoàng đế để chúng tự sinh tự diệt , nàng bây giờ chỉ cần sinh con thật , chuyện cứ để lo.”
La Khanh Tư bình tĩnh, ăn ngon ngủ yên, một chút cũng sợ hãi cánh cửa sinh tử.
Chỉ là giật một trận khi nàng sinh con.
Hài tử lớn ngoan, khiến nàng chịu tội, chỉ là sinh nhỏ con.
Nhỏ xíu, còn dám chạm , nhưng còn cách nào, ai giúp đỡ, chỉ thể tự chăm sóc con, và cả La Khanh Tư nữa.
Khi nàng gần hết tháng ở cữ, trưởng phái đến đuổi khỏi cửa ải. La Khanh Tư với :
“Phụ và trưởng của ở Đông Bắc, bằng chúng đến nương nhờ họ.”
Ta gật đầu đồng ý, dù cũng là nơi hoang vu, biên quan ở mà chẳng như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/de-hau-tinh-tham/ngoai-truyen-cua-hoang-de.html.]
Chúng một tháng trời mới đến biên quan, nàng vì chịu nhiều khổ cực, đau lòng.
Phụ và trưởng nàng đối xử với tệ, sắp xếp cho chúng một căn nhà nhỏ ở biên quan.
Điều duy nhất là trưởng nàng thích đánh .
Ta với La Khanh Tư:
“Ta học Lục nghệ của quân tử, đánh ca ca nàng là chuyện bình thường.”
Nàng thể nghĩ là đang tìm cớ.
Những ngày ở biên quan thật nhàm chán, tướng quân canh giữ cửa ải nhận thánh chỉ từ sớm, thỉnh thoảng sẽ để mắt đến .
Ta chỉ thể làm một việc chân tay để nuôi sống gia đình, hơn nữa La Khanh Tư mang thai.
Nàng lẽ là thể chất dễ mang thai mà các thái y .
Sáu năm liền, một hài nữ nào, lòng mong mỏi vô cùng.
Đồng thời cũng với La Khanh Tư:
“Nếu hài nữ, cũng chấp nhận. Ta quen một vị thần y, ông du ngoạn đến biên quan, sẽ tìm ông để tuyệt đường con cái .”
La Khanh Tư nuôi con của chúng , cảm thấy cần thêm con nữa.
Dù là trong tương lai, cũng .
Vì hai năm gần đây, kinh thành thường xuyên đến dò xét , lẽ trưởng sắp c.h.ế.t , vị trí vẫn là của .
Họ nhất định sẽ nhét nữ nhi cho , sợ họ dùng thủ đoạn, như sẽ với La Khanh Tư.
Ta là thích do dự, nên trực tiếp cắt đứt khả năng từ gốc rễ.
La Khanh Tư lo lắng cho , nàng hỏi:
“Sẽ tổn hại đến thể của ?”
Ta , với nàng sẽ .
Ta tự dùng thuốc cho , chứ tự hạ độc, cẩn thận một chút, nắm chừng mực là .
Trong thời gian tự dùng thuốc cho , La Khanh Tư sinh cho một hài nữ ,đây là đứa con cuối cùng của , cũng là hài nữ duy nhất.
Vui hơn cả việc sắp lên ngôi Hoàng đế.
Đáng tiếc, hài nữ mới hai tháng, về hoàng thành.
“La Khanh Tư, nàng đợi .”
Ta với nàng như , La Khanh Tư tỏ bình thản, nàng chỉ gật đầu.
Cho đến khi lên ngựa, nàng mới lén lau khóe mắt.
Khoảnh khắc vui sướng hoảng sợ.
Vui sướng vì hóa nàng cũng sẽ vì mà đau lòng như , hoảng sợ vì đầu tiên thấy nàng .
“Đợi sắp xếp việc thỏa, sẽ đón nàng về kinh thành.”
Ta hạ quyết tâm lớn nhất trong đời, mới bước lên con đường trở về hoàng thành.
Khi phế, ngờ đường lưu đày xa như , biên giới hoang vắng đến thế.
Thì quãng đường đẽ đó, chỉ là vì La Khanh Tư luôn ở bên cạnh mà thôi…