Bảo Châu , ánh mắt trở nên sắc bén: "Cô ý tưởng gì?"
“Tháng , Trương Hi Mi với tư cách là đại sứ hình ảnh của Hiệp hội Nghệ thuật biểu diễn Cảng Thành, chắc chắn sẽ tham dự buổi tiệc từ thiện.”
“Lý hẳn cũng sẽ nhận thiệp mời.”
“Cô ?” Bảo Châu nhướng mày, “Để xem họ tình tứ đôi lứa thế nào?”
“Không,” khẽ mỉm , “là để họ thấy, ai mới là thể vững vàng. Có những trận chiến, thắng sự chú ý của vạn , mới đủ hả hê.”
Bảo Châu hồi lâu, cuối cùng, một cạn sạch ly rượu còn sót .
“Được! A Ngọc, .”
Bảo Châu bắt đầu huấn luyện đặc biệt buổi tiệc từ thiện.
Tôi dạy cô thưởng : “Trà nham từ từ mà thưởng, cũng như , thể vội vàng .”
Cô học nhanh, từ một chỉ uống ừng ực, giờ đây thể phân biệt ba phần khác biệt về nhiệt độ nước.
Tôi dạy cô giám định bảo vật: “Xem gốm tiên xem đáy, xem tiên xem mắt.”
Cô cầm kính lúp, lặp lặp ngắm nghía mấy món đồ gốm sứ, sự phù phiếm trong mắt dần lắng đọng thành sự chuyên chú.
Khó nhất là phong thái.
Tôi lấy vài quyển sách, bảo cô đội lên đầu để tập .
“Cô các nương nương trong hậu cung ngày xưa, dù đội mũ phượng nặng nhất, cũng bước uyển chuyển như sen nở ?”
Cô cắn răng, luyện tập hết đến khác, trán lấm tấm mồ hôi cũng kêu ca dừng .
Cho đến một ngày, cô đội bình hoa sứ Thanh Hoa từ cuối hành lang bước tới, dáng ung dung, quả thực vài phần khí chất mẫu nghi thiên hạ.
“A Ngọc,” cô đột nhiên hỏi, “Những tài năng của cô, rốt cuộc học từ ?”
“Ngày giúp việc trong nhà một lão , ông kinh doanh đồ cổ.”
Tôi mặt đổi sắc mà dối.
Một tuần buổi tiệc từ thiện, Lý Triệu Luân bất ngờ về nhà.
Anh trong phòng khách, đánh giá cách bài trí làm mới , thần sắc phức tạp.
“Nghe cô gần đây đang học quản lý?” Anh hỏi một cách tùy ý, nhưng ánh mắt đầy dò xét.
Bảo Châu thẳng tắp, đang cắm hoa.
Nghe , tay cô khựng một chút, nhưng ngẩng đầu lên: “Tôi học nhiều thứ lắm, cũng tìm vài việc để làm, g.i.ế.c thời gian thôi.”
“Buổi tiệc từ thiện tháng ,” Lý Triệu Luân dừng , “Trương Hi Mi sẽ .”
“Tôi .” Động tác cắt tỉa hoa của Bảo Châu vẫn ung dung, “Thiệp mời nhận .”
Lý Triệu Luân chút bất ngờ: “Cô sẽ ư?”
“Tại ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/dang-cap-quy-ba/chuong-8.html.]
Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, khóe môi nở nụ nhạt, ánh mắt sáng đến kinh ngạc.
“Tôi là Lý phu nhân đường đường chính chính, lẽ nào trốn tránh gặp ?”
Lý Triệu Luân cô hỏi mà ngớ , nhưng chút ngạc nhiên bộ dạng hiện tại của cô , mãi một lúc mới : “Váy hội hôm đó cần …”
“Không cần bận tâm.” Bảo Châu ngắt lời , “Tôi chuẩn xong .”
Cô dậy, lấy một chiếc váy dài màu đen từ phòng đồ.
Kiểu dáng tối giản, nhưng toát lên vẻ quý phái phô trương.
“Là đồ thủ công của thợ Ý, đặt ba tháng .”
Cô khẽ vuốt ve phần thêu kim tuyến vạt váy, giọng chút tiếc nuối: “Vốn dĩ mặc ngày sinh nhật của .”
Lý Triệu Luân chút động lòng, tiến lên ôm lấy cô , nhẹ nhàng bên tai: “Bảo Châu, chúng thực sự cần làm đến mức .”
“Là làm ầm ĩ ?”
Cô tựa đầu n.g.ự.c , giọng mang theo sự tủi , “Người phụ nữ nào cam lòng chia sẻ chồng với khác chứ?”
“Bảo Châu, tất nhiên em , chỉ là… một đứa con.”
Và cô thể sinh con.
Bảo Châu trượt tay, chiếc váy rơi xuống sàn, cô vòng tay ôm lấy eo Lý Triệu Luân, tủi lóc: “Tôi , nhưng vẫn thể nuốt trôi, rõ ràng Trương Hi Mi ức h.i.ế.p năm xưa như thế nào, bất cứ ai cũng , tại là cô chứ!”
“Được , là của , đó chỉ là một tai nạn, say rượu, nhầm cô là em.”
Có lẽ vì Trương Hi Mi đang mang thai bất tiện, Lý Triệu Luân lâu ngày về nhà, giờ đây ngọc mềm hương ấm trong lòng, dục hỏa bùng lên, cúi bế Bảo Châu lên.
Từ góc độ của , thấy thần sắc Bảo Châu lạnh nhạt, ánh mắt tĩnh lặng.
Cô vẫy tay về phía , đóng cửa phòng, lặng lẽ rút lui.
Tần suất Lý Triệu Luân về nhà cao hơn nhiều, mối quan hệ của hai dường như cũng dần trở nên hài hòa hơn.
Lần Trương Hi Mi thể yên nữa, sai gửi đến một “món quà”.
Lần là một đôi vòng bạc trẻ sơ sinh, vòng khắc chữ “Lý”.
Trên tờ giấy kèm theo chỉ một dòng chữ: “Đa tạ chị tác thành.”
Bảo Châu đôi vòng bạc, đột nhiên khẽ thành tiếng: “Cô sốt ruột .”
Tôi gật đầu, cô ung dung gói ghém đồ vật cất tủ.
Người phụ nữ nhỏ bé từng chỉ gào thét mất kiểm soát, giờ đây cũng học cách lấy lui làm tiến.
Vào ngày diễn buổi tiệc, Trương Hi Mi gây chuyện.
Cô mua chuộc một giúp việc, động tay động chân chiếc váy hội của Bảo Châu.
May mà phát hiện kịp thời, các đường chỉ ở lưng váy nới lỏng, chỉ cần di chuyển sẽ rách.
“Bây giờ sửa vẫn còn kịp.” Tôi chiếc váy .
Bảo Châu : “Không cần sửa.”