Hai con thỏ đó nuôi ở vườn.
Lúc đó còn tưởng nó tự tìm thấy thỏ, vì ham chơi nên mới bảo là kiến cho .
Đi nửa đường, trời thực sự đổ mưa xối xả.
Cả ướt như chuột lột.
lúc , thấy trong làn mưa mờ mịt, một bóng to lớn khoác áo tơi đang vội vã về phía .
Tôi giật , vội vàng nấp lùm cây bên cạnh.
Đợi đó đến gần, nghi hoặc gọi: "Chiêu Đệ?"
Là Đoàn trưởng Tần.
Tôi từ trong bụi cỏ .
Anh choàng áo tơi lên , cõng gùi măng, gọi : "Mau về nhà ."
Nghe giọng của , sự xúc động trào dâng nơi khóe mắt .
Bao nhiêu năm nay, ngoại trừ Tráng Tráng thật lòng yêu thương, quan tâm , những khác đều coi như trâu như ngựa.
Ngày mưa gió chẳng ai đến đón cả.
Người nhà họ Vương chỉ mắng làm việc lề mề nên mới dầm mưa.
Vương Hòa Bình mà ở đây, dầm mưa về, lập tức sẽ sai nấu cơm, đun nước, giặt đồ cho ngay.
Tóm là lấy một câu quan tâm.
Tôi sợ thấy nên vội vàng lên phía .
Về đến nhà, Tráng Tráng thế mà đang đun nước.
Khi thấy chúng về, thằng bé chạy bình bịch , : "Ba mau tắm , con đun nước !"
Nồi mỗi dùng xong đều rửa sạch sẽ.
Nên thằng bé chỉ cần múc nước nồi đốt lửa là .
điều đó vẫn khiến vô cùng cảm động.
Nó mới ba tuổi thôi.
Đoàn trưởng Tần bảo tắm .
Anh đem đồ đạc cất gọn gàng.
Tôi tắm xong, mưa lớn vẫn còn đang rơi.
Tôi thái ba củ măng, cắt một miếng thịt hun khói nhỏ, đập hai quả trứng gà chiên vàng.
Cả nhà ăn một bữa tối nóng hổi.
Tráng Tráng tự rửa mặt xong thì leo lên giường ngủ khò khò.
Nó ngày nào cũng chạy nhảy khắp nơi, vận động nhiều nên dễ ngủ.
Tôi âu yếm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của nó.
Rồi sang phòng bên cạnh trải sẵn giường cho nó.
Nhẹ tay nhẹ chân bế thằng bé qua đó.
Nếu của quý của Đoàn trưởng Tần thể ngóc dậy, thì chắc chắn sinh hoạt vợ chồng vẫn hơn là .
Đoàn trưởng Tần giặt quần áo xong, nhà thấy Tráng Tráng , liền hỏi: "Tráng Tráng ?"
Tôi kéo trong, đóng cửa , tắt đèn , khẽ : "Chúng thử xem, thằng bé ở đây tiện."
"À, ừm, . cô đừng thất vọng nhé."
Tôi thì thầm: "Tôi sẽ thất vọng. Tôi ưng con , chứ ưng chuyện đó."
Tôi cởi quần áo của , chui trong chăn, bảo : "Vào thôi."
Anh cũng lẳng lặng cởi quần áo, chui chăn.
Một hồi lâu, cả hai chúng đều động đậy, cũng chẳng câu nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/dan-theo-con-trai-ga-cho-doan-truong/chuong-9.html.]
Cuối cùng, vẫn là chậm rãi sờ soạn qua đó...
Của quý của Đoàn trưởng Tần thực sự thương.
Giống như một củ cà rốt, phần đầu phía cắt mất một nửa.
Anh lúc đó đạn sượt qua.
Chảy nhiều máu.
Mọi đều thấy.
Nên tiếng đồn ngày càng xa sự thật.
bản cũng tưởng còn làm ăn gì nữa.
Dù lúc đó cũng đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp .
Không ngờ thế mà vẫn còn dùng !
Năng lực còn khá mạnh nữa là đằng khác.
Trước đây làm chuyện đó với Vương Hòa Bình, nào cũng đau c.h.ế.t.
Hắn cũng chẳng quan tâm sống c.h.ế.t , chỉ lo bản sướng.
Lần nào cũng chỉ c.ắ.n răng chịu đựng.
Bây giờ làm chuyện đó với Đoàn trưởng Tần, mới sự tuyệt diệu của nó.
Cả hai chúng đều giống như mới.
Vừa vụng về ham chơi.
Cả một đêm, chúng lặng lẽ thử mấy liền...
Thực sự ở bên , cảm thấy tình cảm của chúng tiến triển vượt bậc.
Lúc làm việc ngoài đồng, đang làm nửa chừng nhớ đến , tự chủ mà mỉm .
Nếu ở nhà, hai chúng chỉ cần một cái là nhịn mà .
Tráng Tráng hỏi chúng cái gì.
Chúng cũng chẳng cái gì nữa.
Tráng Tráng bây giờ buổi chiều cũng theo đến lớp xóa mù chữ để nhận mặt chữ.
Đoàn trưởng Tần buổi tối về cũng dạy thằng bé nhận chữ, cũng bên cạnh học cùng.
Trước đây ở quê học đến trung học cơ sở.
Ngày tháng trôi qua ngọt ngào như mật.
Rau trồng cũng thu hoạch ít.
Tôi làm nhiều rau khô.
Đến mùa thu, bón phân cho ruộng trồng lúa mì mùa đông.
Tôi đến nhà dân trong làng đổi một bó mía mang về.
Nghĩ đến những khúc mía ngọt lịm, thấy chảy nước miếng .
Lúc vác mía khu gia thuộc, các chị dâu đều hỏi đổi ở .
Tôi , họ bảo cũng đổi.
Lại hỏi chuyện của Vương Hòa Bình .
Tôi chẳng gì cả.
Họ bèn kể cho , Vương Hòa Bình thương !
Hơn nữa cũng thương đúng chỗ của quý!
Các chị dâu lo lắng: "Không lẽ ở đây..."
Chị trao cho một ánh mắt mà ai cũng hiểu.
Ý phong thủy chỗ .
dám miệng, sợ bắt thóp.