Hắn chộp lấy cánh tay :
“Trần Chiêu Đệ, cô đủ đấy! Cô lớn lên trong nhà , là lớn lên sẽ làm vợ ! Bây giờ cánh cô cứng , chạy là chạy ! Cô còn lương tâm hả!”
Tôi vô cảm :
“Những năm qua ở nhà , ăn , việc làm còn nhiều hơn bất kỳ ai trong nhà . Đồ ăn là ít nhất và tệ nhất. Tôi trả nợ xong từ lâu . Hơn nữa gả cho , sống t.ử tế với . Còn thì , đem con trai tặng cho , chính mới là với , bớt đổ vầy !”
Vương Hòa Bình cuống quýt:
“Đã với cô bao nhiêu ! Đó là để báo ơn!”
Tôi :
“Anh báo ơn thì tự mà nhận làm cha, đừng lấy con trai làm món quà tình nghĩa!”
Vương Hòa Bình bực tức:
“Tôi lười tranh luận với cô! Mau theo về! Đừng để xem trò !”
Hắn cứ nhất quyết kéo , .
Thế là xảy giằng co.
Tần đoàn trưởng mở cửa , :
“Hòa Bình, là trong một lát, cùng ăn bữa cơm? Tay nghề của chị dâu lắm đấy.”
Tráng Tráng ló đầu từ phía Tần đoàn trưởng:
“Cháu chào chú Vương ạ.”
Câu gọi "chú Vương" suýt chút nữa làm Vương Hòa Bình tức c.h.ế.t, gầm lên:
“Tao mới là cha mày!”
Mới chỉ qua một tháng, cái đầu nhỏ của Tráng Tráng mặc định Tần đoàn trưởng là cha ruột .
Chủ yếu là vì đây Vương Hòa Bình ít khi ở bên cạnh nó, lúc chúng ở quê thì ở đơn vị, đến khi chúng lên đơn vị thì làm nhiệm vụ.
Hơn nữa đối xử với Tráng Tráng lạnh nhạt.
Tráng Tráng hừ một tiếng:
“Nói bậy bạ! Ba là Tần Kiến Quốc, chú cẩn thận bảo ba đ.á.n.h chú đấy!”
Vương Hòa Bình tức đến mức thất khiếu bốc khói.
Tần đoàn trưởng nhiệt tình bảo:
“Vào , sẵn tiện ôn chuyện cũ, thì Tráng Tráng sắp quên luôn đấy.”
Vương Hòa Bình xoa xoa mặt:
“Đoàn trưởng, con trai thể cần, nhưng vợ thì thể , nếu thì ai sinh con trai cho nữa?”
Tần đoàn trưởng khó xử :
“Tôi và Chiêu Đệ kết hôn , hiện giờ chung một sổ hộ khẩu.”
Anh trầm ngâm một lát bảo:
“Hòa Bình, là lành lặn, còn giữ của quý, sợ tìm vợ , cứ nhờ các chị dâu trong đại viện giới thiệu cho vài là .”
Vương Hòa Bình từ chối:
“Cưới vợ tốn tiền sính lễ lắm! Đắt cực kỳ! Cô vợ của nhà là định đoạt từ sớm , chỉ tốn 20 cân gạo thô thôi.”
Tần đoàn trưởng hào phóng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/dan-theo-con-trai-ga-cho-doan-truong/chuong-7.html.]
“Tôi đưa 20 đồng, coi như tiền sính lễ cưới Chiêu Đệ lúc đó.”
Vương Hòa Bình do dự:
“Thôi bỏ .”
Xem vẫn thăng tiến, dám đắc tội Tần đoàn trưởng quá mức.
Lần nào Vương Hòa Bình cũng tới tìm .
Nói cũng chỉ mấy câu như sẽ thủ tiết cả đời, bảo theo về thì sẽ truy cứu chuyện cũ.
Hoặc là mắng là đồ bạch nhãn lang, thấy sang bắt quàng làm họ bỏ chạy.
chẳng mấy chốc im lặng tiếng.
Bởi vì làm nhiệm vụ .
Hắn là một ham mê quyền chức.
Cứ hễ nhiệm vụ là xông lên hàng đầu.
dù đó cũng là đóng góp cho tổ quốc.
Đáng tôn trọng.
Mối quan hệ của và Tần đoàn trưởng ngày càng hơn.
Mỗi sáng, dậy sớm tập luyện, con trai vẫn còn đang ngủ, rửa mặt xong thì làm bữa sáng.
Anh hào phóng, chúng cơ bản đều ăn gạo trắng mì tinh.
Trứng gà thường xuyên đến ngôi làng gần đây để đổi với bà con.
Thịt thì dễ kiếm, chỉ thể vài ngày mới ăn một , còn xếp hàng mua từ sớm.
Tôi làm xong bữa sáng thì về, cả nhà cùng ăn.
Sau đó đến bộ đội, dắt theo Tráng Tráng, lúc thì khai hoang, lúc thì nhặt củi, hoặc làng đổi ít trứng gà mang về.
Đoàn trưởng Tần còn đặc biệt chăm chỉ.
Ăn cơm xong, sẽ giúp rửa bát.
Những lúc nghỉ phép cũng giúp chúng cùng khai hoang.
Anh còn làm cho Tráng Tráng một con ngựa gỗ để chơi.
Gỗ là do Tráng Tráng cùng lên núi chặt về.
Lúc làm, Tráng Tráng cứ bên cạnh .
Anh đây từng học qua nghề mộc.
Anh còn quan tâm đến .
Anh mua mạch nhũ tinh về, đó là thứ đồ cực kỳ quý giá.
Rất khó mới kiếm .
Anh trông mặt vàng da bọc xương, nên bồi bổ nhiều , bảo và Tráng Tráng mỗi ngày pha một ly mà uống.
Uống hết kiếm tiếp.
Mặc dù uống mà để dành hết cho Tráng Tráng, nhưng điều đó ngăn việc vô cùng cảm động.
Tôi cũng đối xử với .
Quần áo giày dép của lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng.
Nhà cửa cũng khô ráo thoáng mát.