Tôi còn kịp gì, nó đầu với bà già : “Bà nội, con bảo mà, con sẽ đến đón con. Cảm ơn bà cho con kẹo và thịt ăn. Đợi con lớn lên sẽ hiếu thảo với bà.”
Tôi xoa xoa đầu nó, xổm xuống, nghiêm túc :
“Tráng Tráng, ngoan nào, bởi vì ba Hòa Bình của con ba Tần cứu mạng, nên ba Hòa Bình tặng hai con cho ba Tần để cảm ơn đấy.”
Tráng Tráng vui sướng reo hò:
“Ô! Tuyệt quá! Thay ba ! Con ba ! Con sắp ba ngày ăn một bữa thịt !!!”
Nó chạy quanh ba vòng, đó :
“Mẹ ơi, con tìm em Sâm Lâm để kể cho họ tin đây!”
Anh em Sâm Lâm chính là hai đứa con trai sinh đôi của chị Triệu, một đứa tên Gia Sâm, một đứa tên Gia Lâm.
Tôi gật đầu bảo:
“Đi , tối nay cùng đón ba con về nhà nhé.”
Nó nũng nịu đáp:
“Tuân lệnh!”
Sau đó giả vờ cưỡi ngựa, kêu nhong nhong chạy biến mất.
Bà cụ cuối cùng cũng phản ứng .
Bà vỗ đùi một cái, nắm lấy tay hỏi:
“Thật ? Không hối hận chứ?”
Tôi gật đầu:
“Thật ạ! Anh chẳng vẫn vợ . Sau hai bác nhọc lòng cưới một chê bai về, con cái riêng, thì cũng khổ sở. Chẳng thà là , ít nhất cũng là đẻ của Tráng Tráng.”
Bà cụ vỗ đùi đ.á.n.h đét:
“Chị nghĩ thông suốt đấy chứ!”
Bà sang hỏi ông cụ:
“Ông nó , ông thấy ?”
Ông cụ gật đầu:
“Hợp lý đấy. Hơn nữa là tự tìm đến cửa, tốn tiền sính lễ.”
Tôi phản đối ngay:
“Thế thì về đây.”
Bà cụ kéo , ngắm một lượt từ xuống :
“Chị cắm sừng con trai đấy, chị giữ cho nó. Nếu chị đồng ý, sẽ đưa chị 20 đồng tiền sính lễ.”
Tôi :
“Mẹ, yên tâm, là phụ nữ truyền thống, theo ai thì sẽ một lòng một đối với đó.”
Hai ông bà già cũng là sảng khoái, lập tức :
“Đi! Đi làm giấy đăng ký!”
Cũng may lúc khi theo Vương Hòa Bình, mang theo sổ hộ khẩu ở quê nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/dan-theo-con-trai-ga-cho-doan-truong/chuong-4.html.]
Mọi xung quanh bàn tán xôn xao:
“Vương Hòa Bình đúng là ơn báo đáp thật sự! Đem cả vợ con tặng cho luôn!”
“Chẳng ! Tôi thì mong đoàn trưởng cứu mạng nhà cơ, tận ba đứa con trai hai đứa con gái đây, tiền lương của nhà căn bản đủ tiêu! Tôi cũng dắt con gả cho Tần đoàn trưởng!”
“Lúc còn giới thiệu đối tượng cho Tần đoàn trưởng! Các bà xem, đầy hai tháng, cả vợ lẫn con !”
Hai ông bà dắt và Tráng Tráng, xách theo hành lý, lên thành phố.
Mua một tấm vé tàu hỏa, một đêm là tới quê nhà của Tần đoàn trưởng.
Sáng sớm hôm , chúng đợi cửa nhà thôn trưởng của họ.
Thôn trưởng :
“Lão Tần , bảo , đứa nhỏ là của khác. Ông mang nó về , nó chắc chắn tìm đến cửa thôi! Ông xem! Tôi sai ! Có là ký giấy giới thiệu để chuyển hộ khẩu cho đứa bé ?”
Ông cụ đợi ông xong mới tít mắt bảo:
“Người em, ông đoán sai ! Lần đến xin giấy giới thiệu là đúng! mà, là Kiến Quốc nhà chỉ thêm thằng con trai, mà còn thêm cả cô vợ nữa!”
Thời buổi là , kết hôn nhất thiết trong cuộc mặt.
Đến khi chúng hừng hực khí thế xuất hiện ở đại viện, là ngày thứ ba .
Chúng đến nơi buổi chiều.
Bà cụ trực tiếp với :
“Chiêu Đệ, phòng của hai đứa ở đằng . Tráng Tráng giờ ngủ với chúng . mà con trai cũng , cô mang nó theo ngủ cùng cũng .”
Tôi suy nghĩ một chút bảo:
“Để xem ý Kiến Quốc thế nào ạ.”
Bà cụ và ông cụ ở nhà nấu cơm, quét dọn vệ sinh.
Bận rộn một hồi từ trong nhà ngoài ngõ.
Tiện thể chuyện với những hàng xóm cố tình ngang qua.
“Không đùa , kết hôn thật . Các bà xem, giấy đăng ký kết hôn đây, còn nóng hổi nhé!”
“Con trai mà! Đùng một cái, cả con lẫn vợ luôn!”
“Trách ! Năm đó cưới vợ cho nó, nó bảo tìm thích! Kết quả đợi tới đợi lui, của quý cũng mất ! Giờ chỉ thể như thôi.”
“Chao ôi, lo hậu sự là ! Tráng Tráng là một đứa trẻ ngoan! Nhìn từ nhỏ là lớn lên sẽ !”
Tôi dắt Tráng Tráng tiếp tục khai hoang.
Ở khu gia thuộc, phía gần ngọn núi một mảnh đất hoang.
Có thể tự khai khẩn để trồng rau.
Rất nhiều gia đình quân nhân trồng rau ở đó .
Vương Hòa Bình mới xin cho chúng tùy quân nên khai khẩn.
Trước đó Tần đoàn trưởng ở ký túc xá đơn , khi mất của quý, cha đến làm loạn, nhận thêm Tráng Tráng, mới cấp nhà.
Vì nhà cũng vườn rau.
Tôi khai hoang, Tráng Tráng ở bên cạnh giúp nhổ cỏ.