Thế là kiêu ngạo giật lấy điện thoại của .
“Ngủ gì chứ? Toàn là do chơi điện thoại thôi.”
Tôi ném điện thoại lên giường, kéo tay ngoài.
“Đi, ăn mì tương đen, lát nữa say carb thì tự nhiên sẽ ngủ thôi.”
Tô Yến ngoan ngoãn theo lưng .
Tôi đột nhiên , Tô Yến kịp phản ứng nên va sầm .
Hai chúng gần như đồng thanh mở miệng.
“Xin , Từ tiểu thư.”
“Anh thật sự thấy ?”
Anh sững .
Tô Yến giỏi thả thính thật, còn cảm giác sắp câu thành cá diêu hồng .
Ai mà lịch sử tìm kiếm cố tình cho thấy nữa? (Hoàn tự luyến)
Tô Yến bật .
Giọng điệu chắc chắn: “Từ tiểu thư, cô thật sự .”
Tôi kiêu ngạo .
Thờ ơ phất tay.
“Ôi dào, từ bé đến lớn ai cũng , tai sắp chai sạn .”
Tôi vui vẻ nhảy nhót đến bàn ăn.
“Nhanh đến ăn , Từ tiểu thư xinh còn làm mì tương đen nữa cơ.”
Tài nấu ăn của , mì tương đen là một trong ít những món thể làm ngon.
Tô Yến tới.
“Được.”
Tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi từ nhỏ.
Trại trẻ mồ côi ở một nơi nhỏ, quản lý quá quy củ, những đứa trẻ yếu ớt thường bọn lớn bắt nạt, hồi nhỏ gầy đến nỗi suýt biến dạng, nên khi ăn cũng chỉ chen chúc ở rìa ngoài cùng.
Sau để ăn no, cố gắng chen giữa.
Thế là cái tật ăn nhanh như càn quét.
Lớn lên , cố ý kiểm soát.
vẫn ăn nhanh hơn khác nhiều.
Đến nỗi sắp ăn hết cả bát mì mà Tô Yến mới chỉ ăn hai miếng.
Tôi ngẩng đầu lên như một chú chuột hamster, má phồng lên, đôi mắt to chớp chớp Tô Yến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/cuu-vot-efnu/chuong-6.html.]
Dùng ánh mắt hỏi : “Sao ăn? Không ngon ?”
Tô Yến : “Rất ngon, chỉ là ăn nghiêm túc thôi.”
Tôi gật đầu.
Tiếp tục vùi đầu ăn.
Cho đến khi ăn xong, mới Tô Yến.
Tô Yến hỏi : “Ăn xong ?”
Tôi gật đầu.
Anh rút một tờ khăn giấy, lau khóe miệng .
Thấy môi sạch sẽ, thỏa mãn thở phào một tiếng.
Sau đó tiếp tục ăn.
Căn nhà chúng thuê trong một khu chung cư cũ.
Gần đây trời tối muộn, lá cây vàng xanh ngoài cửa sổ gió thổi rụng.
Yên tĩnh đến lạ.
Tô Yến ăn chậm rãi và thanh lịch.
“Anh ăn ít thế, bụng múi của vì đói mà đấy chứ?” Tôi kìm hỏi.
Tô Yến đang uống nước thì câu hỏi chân thành của làm sặc.
Tôi thuận tay đưa cho một tờ giấy.
Thấy chút ngượng ngùng nào.
Anh cũng thành thật trả lời.
“Trước đây một thời gian tâm trạng , nhận vấn đề, tập thể dục chẳng tạo dopamine ? Nên điên cuồng tập luyện một thời gian, thế là cơ bắp.”
Sau , lẽ là bắt đầu nghĩ quẩn .
Sau bữa ăn, Tô Yến chủ động nhận trọng trách rửa bát.
Trong nhà chỉ chiếc tạp dề Hello Kitty màu hồng của .
Khi lấy , Tô Yến chút kháng cự.
“Màu hồng mềm mại, hợp với tuổi đó.” Tôi đeo tạp dề cho Tô Yến.
Đẹp trai.
Tôi tiện thể vuốt phẳng những nếp nhăn tồn tại tạp dề ở n.g.ự.c .
Tôi mở cửa sổ, để gió đêm ùa .
Còn thì sofa, chơi điện thoại.
Tô Yến thì bận rộn trong bếp, những góc cạnh của bếp đều dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả hướng đặt muỗng cũng đặc biệt nhất quán.