Cứu rỗi cậu không - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-12-28 15:03:46
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi khẽ: "Tôi lo cho ."

 

Quay hiện trường buổi chụp hình, vặn kịp lúc lớp chúng chụp ảnh nghiệp.

 

Thầy giáo và lớp trưởng lớn tiếng gọi thúc giục, bước tới lấp một vị trí còn trống.

 

 Lục Dục ngay lưng .

 

Nhìn ống kính máy ảnh, trong đại não đột nhiên lóe lên một phân đoạn.

 

Ở thế giới , Lục Dục vắng mặt.

 

Ngày hôm , thấy cánh tay thêm một vết chém.

 

Tên lưu manh , nhớ đó đuổi học.

 

Kiếp , Lục Dục rời khỏi tập thể gặp tên lưu manh đó, nhưng trở về nguyên vẹn chút sứt mẻ, mà tên còn đúng lúc thầy chủ nhiệm tóm gọn.

 

Còn cả sự đổi của , thái độ đối với nữa...

 

Tất cả những mảnh vụn thông tin trong khoảnh khắc đó hợp thành một manh mối mang tính chỉ hướng.

 

Lục Dục cũng giống như , thức tỉnh ký ức !

 

Thợ ảnh bấm máy vài cái hiệu OK, thầy giáo dậy giải tán học sinh để nhường chỗ cho lớp phía .

 

Tôi mấy bạn nữ kéo một bên chụp ảnh, Lục Dục bóng cây đối diện, bên cạnh ít bạn nữ đang rục rịch chụp ảnh cùng .

 

Chụp vài tấm, thấy tiếng của Hứa Dương.

 

Tôi tới: "Tôi thể chụp với một tấm ảnh ?"

 

Hứa Dương sảng khoái gật đầu đồng ý: "Dĩ nhiên là !"

 

Tôi đưa điện thoại cho một bạn nhờ chụp hộ, bên cạnh Hứa Dương giơ tay tạo hình chữ V.

 

"Lúc đó nhớ gửi cho một tấm nhé!"

 

Tôi mỉm gật đầu : "Biết ."

 

"Chúng chụp một tấm nhé?" Lục Dục lưng từ lúc nào , trong ánh mắt ẩn chứa sự mong đợi.

 

"Được chứ."

 

Chúng ngang hàng, ở giữa cách một nửa cánh tay.

 

Vì trong lòng đang suy đoán về việc thức tỉnh, vô thức nghiêng ngẩng đầu .

 

Cảm nhận tầm mắt của , cúi mắt .

 

Khi bốn mắt chạm , ánh mắt khẽ lay động, vài giây thì thu hồi tầm mắt.

 

Người bạn chụp ảnh đưa điện thoại tới: "Tấm ảnh chụp quá mất!"

 

Trên màn hình, vặn bắt trọn khoảnh khắc chúng đó.

 

Tôi kết bạn với Lục Dục, gửi tấm ảnh đó cho .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/cuu-roi-cau-khong/chuong-14.html.]

 

Cậu cầm điện thoại, lâu.

 

Tôi thấy ý nơi khóe môi .

 

Ngày hôm học, lấy cớ lên văn phòng gặp thầy giáo để xin một tờ đề thi thử.

 

Tôi gặp thầy chủ nhiệm giáo d.ụ.c đang uống .

 

"Em chào thầy ạ!"

 

Thầy chủ nhiệm gật đầu với một cái.

 

Tôi bước lên vài bước: "Hôm qua Lục Dục lớp em suýt chút nữa bắt nạt trong rừng cây, may mà thầy vặn ở đó cứu kịp thời."

 

"Em cảm ơn thầy, Lục Dục là bạn cùng bàn của em, em lo cho ."

 

Thầy chủ nhiệm tức giận mắng nhiếc tên lưu manh , đó với : "Cũng may là em Lục Dục gọi điện cho thầy."

 

"Cậu gọi điện cho thầy ạ?"

 

Qua cuộc đối thoại với thầy chủ nhiệm, hiểu đại khái chuyện xảy ngày hôm qua.

 

Có một bạn quan hệ khá với Lục Dục gọi điện bảo Lục Dục qua đó, Lục Dục điều bất thường trong lời của đó, cảm thấy vấn đề nên gọi điện cho thầy chủ nhiệm .

 

Thầy chủ nhiệm từng dạy , còn từng đến thăm nhà nên vẫn giữ điện thoại.

 

Nhắc đến chuyện thăm nhà, thầy chủ nhiệm thở dài một tiếng.

 

Tôi cầm tờ đề trở về lớp, não xâu chuỗi những lời đó.

 

Mọi thứ quá rõ ràng , Lục Dục của kiếp bạn đó phản bội.

 

Cho nên , dàn xếp , phản sát bọn chúng.

 

Cậu quả nhiên thức tỉnh .

 

Những chuyện của kiếp , đều nhớ rõ.

 

Linlin

Sự biến mất của làm nhiệm vụ và A Cửu liên quan đến ký ức của ?

 

Cậu mang theo ký ức trở , liệu khiến thế giới biến mất nữa ?

 

Tháng 6, những ngày thi đại học.

 

Lần , gặp Lục Dục xe buýt.

 

Thời tiết vẫn là một ngày mưa u ám như thế.

 

Ngày cuối cùng của kỳ thi, ở trạm đợi lâu mà xe buýt mãi tới.

 

Chắc là do những ngày thi đại học nên tắc đường .

 

Tôi xem bản đồ, từ đây bộ về nhà một đường tắt mất nửa tiếng là đến.

 

Kết quả nửa đường, phát hiện thuộc tính mù đường của tái phát, ngược hướng mất .

 

Loading...