Cuồng yêu - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-10-28 18:15:12
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Bỗng nhiên, cửa kính xe đang đóng kín hạ xuống.

Tôi luống cuống thò nắm lấy tay nắm cửa kéo .

Trong lúc vội vàng, bỏ qua vũng nước lớn sàn nhà.

Trượt chân.

Kèm theo tiếng kêu kinh hãi, cả ngã lăn đất.

Đau đến mức tối sầm mặt mũi.

Vừa chống tay định dậy, thấy tiếng chuông cửa nhà reo điên cuồng.

Mắt cá chân trẹo, đau đến mức lên .

Tôi chật vật vịn tường khó khăn dậy.

Lại thấy Lê Dương đang trong trạng thái bán thú trực tiếp trèo từ tầng trệt lên cửa sổ tầng hai.

Rồi nhảy nhà .

Anh liếc sàn nhà, bộ dạng của .

Đã hiểu rõ chuyện.

"Bị thương chỗ nào?"

Nghe ngẩn .

Đó là giọng và ánh mắt quan tâm, dịu dàng quen Thuộc.

Mới chỉ hai tháng trôi qua, nhưng cảm giác nhớ nhung lâu.

Cứ như thể lạnh lùng và si cuồng trong cuộc điện thoại thú nhận .

Chỉ là ảo giác.

😁

Sau cuộc điện thoại đó, chúng cắt đứt liên lạc cho đến tận bây giờ.

Tia sáng cuối cùng của buổi hoàng hôn biến mất, bầu trời chợt tối đen.

Trong phòng bật đèn, Lê Dương thở dài một trong bóng tối.

Anh bế lên đến ghế sô pha, cẩn thận đặt xuống.

Bật đèn, kiểm tra vết thương giúp .

Anh bóp nhẹ mắt cá chân, lập tức đau đến mức hít một .

Anh ngước lên : "Hơi nghiêm trọng, đưa em đến bệnh viện."

Tại bệnh viện.

Lúc kiểm tra thì gặp quen.

Bác sĩ chữa trị cho là em họ , Tiếu Vũ.

Cũng là em họ của Lê Dương.

là thím của Lê Dương.

Ánh mắt Tiếu Vũ liên tục đảo qua giữa và Lê Dương.

Đầy ẩn ý.

Vết thương của nghiêm trọng hơn nghĩ, xương nứt.

Lê Dương trực tiếp làm thủ tục nhập viện cho .

Là phòng bệnh đơn.

Khi Lê Dương ngoài gọi điện, Tiếu Vũ kéo một chiếc ghế đến xuống.

Hỏi: "Chị Lục Ôn, chị và Dương chuyện gì ?"

"Không gì."

"Chị thương, đưa đến, chỉ thôi."

Tiếu Vũ đánh giá : "Chị Lục Ôn, chị bạn trai ?"

Tôi ngẩn vì câu hỏi đột ngột của , đó lắc đầu.

"Thế chị thấy Dương thế nào?"

"Hai quen nhiều năm như , quan hệ , hiểu rõ gốc rễ của thì còn gì hợp hơn nữa chứ."

Tôi cụp mắt xuống, nhàn nhạt : "Tôi và chỉ là bạn bè."

Câu trả lời khiến Tiếu Vũ thất vọng.

Cậu thôi, cuối cùng nghĩ đến điều gì.

Trong mắt hiện lên sự sợ hãi.

Không thêm gì nữa, chỉ dặn nghỉ ngơi cho .

Lúc rời , gọi : "Đừng với cô."

Tiếu Vũ hiệu OK với .

Phòng bệnh yên tĩnh, quá mệt mỏi nên ngủ .

Trong giấc mơ, một con rắn đen khổng lồ quấn quanh .

Cảm giác lạnh lẽo và trơn tuột khiến nổi da gà.

Tôi giãy giụa vô ích, nó kéo hang rắn đen kịt.

rắn nhỏ bò về phía .

Sự kinh hoàng khiến mở bừng mắt khỏi giấc ngủ.

Tôi thở dốc, ngơ ngác trần nhà.

"Gặp ác mộng ."

Trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp.

Tôi giật , lập tức bật dậy.

Ngoài trời tối, trong phòng chỉ còn chiếc đèn bàn màu vàng cam.

Tôi mới rõ chủ nhân của giọng .

Lê Dương đang cạnh giường bệnh.

Thần sắc lạnh nhạt, đôi mắt đen thẳm thăm thẳm, u ám.

Thần sắc của Lê Dương khiến nội tâm rùng .

"Lê Dương?"

Anh cứ , gọi cũng đáp .

Đôi mắt đen kịt, thăm thẳm chằm chằm .

Tôi gọi một tiếng: "Lê Dương, thế?"

Anh chậm rãi mở lời: "Tôi và em chỉ là bạn bè?"

Trong ánh đèn vàng vọt, ngọn lửa cảm xúc đè nén, kìm nén của Lê Dương nhảy múa trong mắt.

"Khi em câu đó với Tiếu Vũ, em đang nghĩ gì ?"

"Tôi thực sự phát điên, chiếm hữu em."

"Lục Ôn, khiến em cảm thấy ghê tởm ? Sao em dứt khoát cho tiến thêm một bước nào?"

Vẻ mặt vốn luôn điềm tĩnh, tự chủ của Lê Dương rạn nứt.

Lộ chút điên cuồng đè nén suốt nhiều năm.

Tôi vén chăn , bên mép giường.

Đối diện với Lê Dương: "Tôi hề thấy ghê tởm ."

Tôi khẽ : "Tôi vẫn luôn xem là bạn, chấp nhận Thú nhân mà."

Cảm xúc Lê Dương kìm nén bấy lâu bùng nổ khoảnh khắc .

Anh còn kiềm chế nữa, trong mắt ẩn chứa một dòng chảy ngầm dữ dội.

"Mười mấy năm , đều đang giả vờ."

"Tôi em ghét Thú nhân, nếu suốt những năm qua luôn chủ động, luôn tìm cách để giao thiệp với em."

"Nếu cứu mạng em, căn bản thể đến gần em."

"Tôi vốn 'nước chảy đá mòn', từng chút từng chút một luộc ếch trong nước ấm, kiểu gì em cũng sẽ hiểu và chấp nhận ."

"Việc hạ Thu///ốc hôm đó là thật, việc thể giải độc cũng là sự thật, nhưng giải."

"Đó là một cơ hội tuyệt vời đối với , đập nát cái khung 'bạn bè' đó, em tự tay làm."

"Chỉ như , chúng mới chỉ là bạn bè."

Cảm xúc Lê Dương ẩn nhẫn nhiều năm, như thủy triều cuồn cuộn đổ ập về phía .

Khiến nghẹt thở.

Tôi bao giờ rằng, chấp niệm sâu sắc đến thế với .

"Tôi chơi trò bạn bè với em nữa, giả vờ nữa."

Tay Lê Dương vuốt ve khuôn mặt , ánh mắt tuyệt vọng nhưng rực cháy như ngọn lửa.

"Tôi thích em, yêu em, cưới em, ngủ với em."

"Em cho , đây là loại bạn bè gì chứ."

Đôi mắt chất chứa sự cố chấp và si cuồng, dữ dội như thiêu lao lửa.

Bàn tay bóp lấy cằm , cúi mạnh mẽ áp môi lên môi .

Trong sự choáng váng của , phóng túng chiếm đoạt.

Phát hiện giãy giụa đẩy , né tránh về phía .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/cuong-yeu/chuong-3.html.]

Anh cứng rắn giữ chặt gáy , cho phép lùi .

Nụ hôn của quá bỏng cháy, mang theo một sự điên cuồng.

Cứ như thể nuốt chửng trong cơ thể.

Hoàn kinh nghiệm, bắt đầu thiếu oxy, cảm giác nghẹt thở khiến chóng mặt.

Tôi cố gắng giãy giụa đ//ánh Lê Dương.

Sự phản kháng dữ dội cuối cùng khiến dừng .

Tôi hít lấy khí.

Suy nghĩ còn kịp hồi phục, đôi môi rút của áp xuống.

Cứ thế lặp lặp .

Cuối cùng, tát một cái thật mạnh.

Anh nghiêng mặt , má phồng lên.

Khi , đôi mày u ám chợt lộ vẻ hoảng loạn.

Trong mắt phản chiếu đang rơi nước mắt.

Nước mắt ngừng rơi xuống, giận dữ đau thương.

Khóc đến mức bắt đầu nức nở.

Ngón tay Lê Dương ngừng gạt nước mắt cho .

thể ngăn .

Sự căm phẫn và thất vọng trong mắt khiến mắt đỏ ngầu, cũng kéo lý trí trở về.

"Tiểu Ôn, em đừng ."

"Em đừng ?"

"Em đánh ."

Lê Dương quỳ gối mặt , đau khổ và tuyệt vọng.

"Tiểu Ôn, đừng dùng ánh mắt đó ."

"Tại , chỉ vì phận Thú nhân của mà em chịu chấp nhận ."

"Em thể cho một cơ hội , đừng vội vàng tuyên á//n t//ử cho ."

"Tiểu Ôn, thật sự yêu em."

"Tôi cầu xin em ."

Nhìn Lê Dương, vốn luôn thanh lãnh kiêu ngạo, quỳ gối mặt một cách hèn mọn, tim đau thắt .

Anh là Lê Dương, Thú nhân khác.

Là Lê Dương bảo vệ mười mấy năm, đối xử với , dịu dàng ưu tú.

Khoảnh khắc , dường như nhận sự tàn nhẫn của đối với .

Vì cảm xúc biến động quá lớn, khắp nổi mẩn đỏ.

ngất .

Khi tỉnh , Lê Dương còn ở đó.

Tay đang truyền dịch.

Trên tủ đầu giường đặt mấy cuốn sách yêu thích.

Tôi chằm chằm những cuốn sách, chuyện đêm qua hiện lên trong đầu.

Không thể kiểm soát mà vành mắt ướt.

Cha Thú nhân sát hại khi còn nhỏ.

bắt phòng thí nghiệm.

Đó là một phòng thí nghiệm do Thú nhân chủ trì nghiên cứu.

Nhằm nghiên cứu Thu///ốc kiểm soát gen.

Mặc dù thế giới Thú nhân và con cùng tồn tại, nhưng ngầm bên vẫn là sóng ngầm dữ dội.

Giới lãnh đạo cũng .

Thú nhân sở hữu sức mạnh tăng cường từ khả năng thú hóa, còn con thì phát triển các loại máy móc cơ giáp.

Hệ thống điều khiển cơ giáp sức chiến đấu mạnh nhất vì một công nghệ cốt lõi bảo mật nào đó, chỉ thể do con điều khiển.

Thú nhân và con bề ngoài vẻ chung sống hòa bình, nhưng thực chất là kiềm chế lẫn .

Cả hai bên đều những mang ý đồ phá vỡ sự cân bằng.

Tôi chỉ là một nạn nhân xui xẻo trong đó.

Tôi ở trong phòng thí nghiệm một năm, may mắn giải cứu.

Sau khi ngoài thì cô đón về nuôi dưỡng.

Không là do bản tính trời sinh, là do trải nghiệm trong phòng thí nghiệm.

Tôi vốn lạnh lùng, khả năng cảm nhận tình cảm kém.

Ngay cả khi Tiếu Vũ, căm ghét đoạt sự sủng ái hồi nhỏ, bắ//t nạ//t và đ//ánh m//ắng , cũng hề phản ứng.

Bị ngã thương cũng làm loạn.

Sau khi phát hiện vấn đề cảm xúc của , cô luôn dành thời gian ở bên , ngừng dạy bảo .

Sau mới dần dần học cách cảm nhận tình yêu, thể hiện cảm xúc.

Tôi cũng luôn thích Thú nhân.

Tôi kỳ thị, chỉ là đơn thuần thích.

Cố gắng tránh quen và giao thiệp.

Lê Dương là một ngoại lệ.

Lần đầu tiên gặp , là tại tiệc sinh nhật của .

Lê Dương mười bốn tuổi quý phái lạnh lùng.

hậu bối cùng lứa làm quen với , nhưng đều lịch sự từ chối.

Chỉ duy nhất chủ động kết với .

giữ thái độ lạnh nhạt.

Sau , chúng học cùng một trường cấp ba, trở thành bạn cùng lớp.

Anh màng sự xa cách lạnh nhạt của , kiên trì bỏ cuộc tiếp cận .

Muốn kết bạn với .

Tôi thẳng thừng : "Tôi thích Thú nhân, cũng kết bạn với Thú nhân."

Anh hề giận dữ thoái lui.

Rồi đó, một ngoài ý một Thú nhân mất kiểm soát tấn công.

Là Lê Dương màng nguy hiểm cứu .

Cho đến tận bây giờ, cánh tay của vẫn còn một vết sẹo dài hơn mười mấy centimet.

Cũng vì , bắt đầu chấp nhận bạn Thú nhân là .

Suốt mười mấy năm đó, luôn ở bên cạnh .

Tôi luôn nghĩ chúng là bạn .

hề ánh mắt bao giờ là bạn bè.

chán ghét Thú nhân, luôn ẩn nhẫn kiềm chế tình cảm của .

Một kiêu ngạo đến thế mà quỳ gối mặt cầu xin.

Tim đau.

Tại trở nên như thế .

Tôi nên đối mặt với .

Tình yêu ư?

Đó là gì?

Tôi .

Cho đến khi bình phục, vẫn gặp Lê Dương.

Ngày xuất viện, Tiếu Vũ đến đón về nhà.

Ngoài trời đổ mưa.

Cảm giác lành lạnh thấm da thịt.

Cửa sổ xe nước mưa làm mờ, những hạt mưa như nước mắt, ngừng trượt xuống.

Đến khi dừng đèn đỏ.

Tiếu Vũ, vẫn luôn làm hoạt náo khí, đột nhiên im lặng.

Tôi thể cảm nhận sự rối rắm trong cảm xúc của .

Liền trực tiếp hỏi: "Cậu thế, chuyện gì ?"

Tiếu Vũ thở dài thườn thượt.

Nói: "Chị Lục Ôn, Dương những ngày đến bệnh viện thăm chị, chị thấy lạ ?"

Tôi Tiếu Vũ, nghĩ thầm chuyện xảy giữa và Lê Dương.

Lê Dương lẽ là thể đối mặt với .

Tôi tùy ý đáp: "Chắc bận."

Tiếu Vũ : "Bận gì chứ, nhốt ."

Loading...