Lễ cưới được tổ chức vào một ngày đầu thu, khi nắng vừa đủ dịu, trời vừa đủ xanh, và lòng người… cũng vừa đủ sẵn sàng để bắt đầu lại từ đầu.
Không sân khấu xa hoa. Không rừng người chen chúc.
Chỉ là một khu vườn nhỏ, giữa tiếng chim và mùi cỏ mới cắt, nơi những người thật sự quan trọng với cô và anh – đứng thành vòng tròn xung quanh một lối đi trải cánh hoa trắng.
Bạch Yên mặc váy cưới trễ vai, khoe khéo phần bụng hơi nhô lên – cô không che giấu điều gì, vì với cô, đứa bé này là minh chứng sống động cho tình yêu đã từng trải qua sóng gió.
Lục Trạch Dương trong bộ suit trắng, gương mặt không còn vẻ sắc lạnh thường ngày, mà dịu dàng, run rẩy như cậu thanh niên lần đầu nắm tay người mình yêu thật sự.
Khi nhạc dạo vang lên, cô được dì ruột dắt vào lễ đường nhỏ – cũng là người duy nhất trong gia đình cô chúc phúc không điều kiện. Anh chờ sẵn ở cuối con đường hoa, ánh mắt nhìn cô như thể chỉ cần cô không đến… anh sẽ gục ngã ngay tại chỗ.
Khi đứng đối diện nhau, không có linh mục, chỉ có lời thề:
“Lần đầu anh cưới em là sai cách.
Lần này, anh cưới em bằng tất cả những gì anh còn – trái tim, quá khứ, và cả tương lai.
Dù em vui hay buồn, khỏe mạnh hay bệnh tật, anh cũng sẽ không rời bỏ.
Vì em là người anh chọn – lần này là mãi mãi.”
Bạch Yên siết tay anh, mắt hoe đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/cuoi-em-vi-han-nhung-lai-lo-yeu/chuong-28-le-cuoi-khong-pho-truong-nhung-la-ca-mot-doi-cam-ket.html.]
“Em từng nghĩ, hôn nhân là mồ chôn tình yêu. Nhưng hôm nay, em tin… nếu cưới đúng người, thì tình yêu sẽ được chôn vào trái tim – và sống ở đó mãi.”
Tiếng vỗ tay vang lên như thay lời chúc phúc.
Và trong khoảnh khắc đó, mọi đổ vỡ của quá khứ tan thành bụi nắng, nhường chỗ cho hai chữ: Bắt đầu.
Đêm hôm ấy, họ trở về căn hộ cũ – không phải vì tiết kiệm, mà vì nơi đó chứng kiến quá trình anh bước ra từ hận thù, và cô học cách tha thứ.
Trong phòng ngủ, ánh đèn vàng ấm phủ xuống làn da trắng ngần của cô.
Chiếc váy cưới được cởi ra chậm rãi bằng những ngón tay run – không phải vì dục vọng, mà vì nâng niu.
Lần đầu tiên, anh ôm lấy cô trong im lặng, vuốt nhẹ bụng cô:
“Anh không cần gì cả… chỉ cần em và con đều bình an.”
Cô chủ động hôn anh – không còn là người phụ nữ dè chừng, mà là một người vợ biết mình đang yêu đúng người.
Và trong đêm tân hôn, giữa những hơi thở chạm nhau, là những lời cam kết không nói thành lời, nhưng in sâu vào thân thể – như dấu ấn không thể xóa.
🔒 Không phải mọi lễ cưới đều cần sân khấu hoành tráng.
Chỉ cần một người cúi đầu – một người mỉm cười chấp nhận, thì đó đã là hôn nhân hạnh phúc nhất đời.