Cuộc đời mỹ mãn - Tạ Ngọc Uyên & Lý Cẩm Dạ - Chương 456

Cập nhật lúc: 2025-10-27 15:34:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nửa canh giờ , xe ngựa của phủ Ninh Quốc Công rời khỏi cửa hông, chạy thẳng về phía nam, cuối cùng dừng ở cửa hông phủ Phúc Vương.

Lục Trưng Bằng bước xuống xe, thẳng thư phòng.

Đêm đó, đèn trong thư phòng của Phúc Vương sáng rực suốt nửa đêm.

Không chỉ thư phòng của Phúc Vương, mà trong phòng của Tô Thế Tử tại phủ Vệ Quốc Công, ánh đèn cũng tắt suốt cả đêm.

Tô Trường Sam thứ mười xuống, thứ mười một bật dậy, miệng lẩm bẩm: “Hắn rốt cuộc gì đây?”

Bên ngoài, Đại Khánh đang ôm đầu khổ sở lắng những lời chủ nhân thì thầm.

Nghe Tạ Tam Gia sẽ ở chùa Diên Cổ một thời gian, Thế Tử gia sợ núi lạnh, cho mang áo choàng mới tinh đến.

Nào ngờ, Tạ Tam Gia nhận, chỉ lạnh lùng nhắn : “Làm phiền chuyển lời tới Thế Tử gia: Đời điều nên làm, điều nên làm; điều nên yêu, điều nên yêu; điều nên cầu, điều nên cầu; điều , điều , tất cả đều là mệnh, thể cưỡng cầu.”

Đại Khánh mang theo đầu óc hoang mang trở về thuật , khiến Thế Tử gia hình ngay tại chỗ. Từ đó đến giờ, ngài cứ thấp thỏm yên, mãi chẳng thể yên.

Đại Khánh nghĩ bụng: “Có gì mà suy diễn chứ? Lỡ đó chỉ là cảm khái nhất thời của Tam Gia vì mất ân sư thì ? Sao ngốc như ?”

Tô Trường Sam nghĩ thế.

Hắn cho rằng những lời đó Tạ Dịch Vi chỉ với . Vì ? Tất nhiên là vì điều gửi gắm.

Từ khi quen tới nay, từng lời nghiêm túc, ngoại trừ định hôn với Thẩm Ngũ tiểu thư.

Nghĩa là, Tạ Dịch Vi chỉ lời nghiêm túc khi gặp việc cực kỳ quan trọng.

Mất Hàn lão đúng là đại sự với Tạ Tam Gia, nhưng ngoài chuyện đó, còn điều gì thể khiến nghiêm túc đến ?

Tô Trường Sam trầm ngâm, thở sâu một , mắt lên trần nhà mà vẫn thất thần, buông ngã xuống giường.

Trong cơn mơ hồ, ý thức của trôi nổi, chìm nổi, mắt hiện bóng dáng một mặc áo xanh.

Người giữa ánh mờ mịt, dáng vẻ thoải mái, ngoảnh nở nụ hờ hững.

Tô Trường Sam vội vươn tay níu lấy, cảm giác như dốc hết sức .

ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo, bỏ .

Tô Trường Sam thì thầm gọi một tiếng: “Dịch Vi!”

Chợt giật tỉnh giấc.

Hóa , chỉ là một giấc mơ.

Tô Trường Sam đổ mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch, sắc mặt tái nhợt như c.h.ế.t sống .

“Hắn ! Chắc chắn là !”

sắc mặt tái nhợt chỉ một Tô Trường Sam.

“Tam Gia, nô tỳ nấu bát canh táo đỏ, ngài dùng một chút , sắc mặt lắm.”

Thanh Nha đặt khay xuống bàn, đó đến góc phòng, thêm một khối than bạc lò.

Tạ Dịch Vi xếp bằng bồ đoàn, chỉ xua tay.

Thanh Nha im lặng một lúc, lấy một chiếc áo khoác từ giá, choàng lên : “Nô tỳ ở ngoài, nếu Tam Gia gì cần thì cứ gọi.”

Tạ Dịch Vi mở mắt, đôi mắt hõm sâu vì những đêm ngủ, ánh lên nét u buồn khiến Thanh Nha mà lòng xót xa, dám thêm, chỉ cúi đầu lui ngoài.

Tạ Dịch Vi buồn bã, cũng chẳng vì ân sư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/cuoc-doi-my-man-ta-ngoc-uyen-ly-cam-da/chuong-456.html.]

Hàn lão đồng hành cùng hơn mười năm, sự của ông vốn dự liệu. Tiên sinh đau đớn, yên nghỉ nơi thanh tịnh, cảm thấy yên lòng.

Điều khiến bận tâm là “ ”, vị Thế Tử của phủ Vệ Quốc Công.

Từ ngày tâm tư của đối phương, Tạ Dịch Vi đêm nào ngủ yên. Nhắm mắt , lập tức thấy đôi mắt Tô Trường Sam, đôi mắt vẫn thường ánh lên ý hờ hững.

Đôi mắt , hóa luôn ẩn chứa một điều gì đó mà từng chú ý.

Bây giờ nghĩ , Tạ Dịch Vi chỉ tát một cái thật mạnh.

“Tạ Dịch Vi, ngươi !”

đồng thời, trong lòng dâng lên một nỗi oán hận vô cớ với Tô Trường Sam.

“Tô Trường Sam, ngươi cũng mù quáng như . Một nam nhân như ngươi, gì đáng để bận tâm? Lại càng đáng để ngươi hao tâm tổn trí vì !”

“Thật tát cho ngươi tỉnh !”

Mấy ngày đầu, mỗi khi nghĩ về chuyện đó, Tạ Dịch Vi đều tức giận đến mức gan như bốc hỏa. vài ngày, cơn giận lắng xuống, cảm thấy bản mang tội nặng nề, thậm chí còn ý nghĩ bỏ trốn để trốn tránh trách nhiệm.

Người như , khí đối mặt với chính chẳng một lời, thà rằng tự ôm lấy đau khổ. Nếu đêm đó tình cờ phát hiện sự việc trong cơn nửa tỉnh nửa mê, thì định giấu đến bao giờ?

Trong sự giằng xé , Tạ Dịch Vi mới với Đại Khánh những lời hôm . Những lời đó, chỉ để mà còn để tự răn .

Dù rằng thời đại chuyện tình nam nam điều quá lớn lao, nhưng lễ nghĩa cương thường và đạo lý âm dương khắc sâu như lưỡi d.a.o trong tâm khảm Tạ Dịch Vi. Hắn tuyệt đối cho phép bản làm chuyện trái thiên nghịch đạo như .

Việc nhân dịp qua đời mà ở chùa vài ngày cũng là cách để tĩnh tâm, kiềm chế bản . vì cớ gì lòng vẫn luôn bứt rứt yên?

Tạ Dịch Vi cầm lấy quyển “Kinh Kim Cang”, từng chữ từng câu niệm xuống. Chắc chắn là tâm tu của đủ, định lực đủ.

*

Trong phủ An Thân Vương, Lý Cẩm Dạ bước từ phòng tắm , Cao Ngọc Uyên tiến lên giúp lau khô tóc.

“Nghe hôm nay đại phu nhân Tạ gia đến?” Lý Cẩm Dạ hỏi.

“Ừ.” Cao Ngọc Uyên trả lời đơn giản.

“Nếu nàng thích đứa trẻ đó, hãy nhận về nuôi trong phủ. Có thêm một đứa trẻ cũng giúp nàng khuây khỏa phần nào.”

Cao Ngọc Uyên nhíu mày, .

Lý Cẩm Dạ xoay nàng, trong mắt thoáng hiện vẻ áy náy. Hắn định thêm nhưng chỉ thấy nàng nhạt: “Ta quản lý cả một vương phủ lớn thế , thêm đó là chuyện Tạ gia, còn việc trong phủ Tam thúc. Ta bận tối mặt mày, nào rảnh rỗi mà cần đứa trẻ để giải khuây?”

Lý Cẩm Dạ bật , giọng dịu dàng: “Vương phi đại nhân vất vả . Ta chỉ sợ nàng…”

“Sợ nhất định một đứa con ?” Cao Ngọc Uyên giận đến mức ném khăn : “Chàng thật sự xem thường đến ?”

Lý Cẩm Dạ nhặt khăn lên, bước gần nàng, ánh mắt ngập tràn tình cảm. Cao Ngọc Uyên mặt , thèm để ý.

Hắn dứt khoát nắm lấy cằm nàng, mỉm : “Chỉ một câu khiến nàng tức giận thế , làm để dỗ nàng đây?”

Câu cuối, vốn dĩ định nếu còn, ai sẽ dỗ nàng”, nhưng nghĩ tới hậu quả, vội nuốt .

Nghe chuyện đứa trẻ , suy nghĩ một lúc lâu. Nếu nhận đứa trẻ phủ, cũng chuyện . Thứ nhất, nó huyết thống gần gũi với Cao Ngọc Uyên; thứ hai, , nếu thật sự ở đây nữa, đứa trẻ thể làm bạn với nàng. Nếu là con trai, lớn lên sẽ lập gia đình, sinh con đẻ cái, chẳng Cao Ngọc Uyên sẽ quây quần bên con cháu ?

Cao Ngọc Uyên hất tay , gắt giọng: “Đừng động tay động chân, ai cần dỗ?”

“Được, dỗ, hôn nàng chứ?”

Lý Cẩm Dạ cợt, làm động tác hôn nàng. Cao Ngọc Uyên vội né tránh, ai ngờ giả vờ hôn nhưng thực sự cù nàng. Nàng bật khúc khích, kêu lên: “Tha cho ! Tha cho !”

Lý Cẩm Dạ , ghé sát tai nàng thì thầm: “Sáng nay lên triều, Tấn vương dâng tấu xin phía Đông để thị sát đê điều.”

Tai thở của làm ngứa, nàng rụt đầu , nép lòng : “Tấn vương giờ lớn, tiến lùi, chủ động tránh xa cuộc tranh giành giữa và Phúc vương. Chủ ý chắc là của Lệnh Quý phi. Hoàng thượng đồng ý ?”

Ánh mắt Lý Cẩm Dạ thoáng trầm xuống, thấp giọng đáp: “Điều lạ là, Hoàng thượng đồng ý.”

“Tại ?” Cao Ngọc Uyên ngạc nhiên hỏi.

Loading...