Cuộc đời anh không còn em - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-12-20 10:51:06
Lượt xem: 185

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Bộ não còn kịp tiêu hóa hết câu , cơ thể theo phản xạ điều kiện ngẩng đầu lên. Thói quen là một thứ đáng sợ, dù và Phó Cảnh Lâm gặp một năm. Thế nhưng khi thấy giọng của , vẫn thể kiểm soát mà làm theo lời.

Đây là thói quen hình thành hơn mười năm, nhất thời thể đổi . Phản ứng của khiến sự lạnh lẽo Phó Cảnh Lâm tan vài phần. Đây là cô gái do chính tay chăm sóc và nuôi nấng. Dù chia xa, sâu trong cốt tủy vẫn những thói quen do chính tay khắc sâu .

“Vì bỏ đến đây mà một lời nào.” Giọng Phó Cảnh Lâm dù vẫn lạnh lùng, nhưng ngữ khí hề ý trách móc, ngược còn mang một tia ủy khuất mềm mại phát từ sự oán giận.

Tôi nghĩ nhầm, đôi mắt hạnh long lanh: “Tôi hề bỏ một lời, lúc gửi tin nhắn cho .”

“Đó là báo cho, đó là thông báo!”

Tôi tại cứ khăng khăng chuyện , bàn tay nắm chặt cái thìa siết buông. Sau đó, quyết định chuyện với Phó Cảnh Lâm.

“Dù là báo cho thông báo cho thì cũng chẳng khác gì, sớm muộn gì cũng rời .”

“Phó Cảnh Lâm, em liên lụy tuổi trẻ phong hoa chính mậu của , tiếp tục liên lụy hạnh phúc nửa đời của nữa. Giờ thấy, cũng sống .”

Phó Cảnh Lâm dáng vẻ chu đáo, hiểu chuyện của cô chọc cho bật : “Ai em là gánh nặng?”

Tôi khựng , chút hiểu ý . Trầm ngâm vài giây, thẳng: “Lần đó xảy hỏa hoạn ở nhà bếp nhập viện, thấy cuộc đối thoại giữa khác. Anh đời trói buộc với .”

“Tôi còn là trẻ con, hiểu ý nghĩa bên trong. Tôi chúng đến bước đường mà chán ghét.”

Hô hấp Phó Cảnh Lâm trở nên nặng nề: “Chỉ vì một câu như , nên em rời khỏi ?”

Tay siết thành nắm đ.ấ.m một cách vô thức, gân xanh nổi lên một cách dữ tợn. “Câu đó của chỉ là một sự thật, hy vọng và em trói buộc với cả đời.”

“Không là ghét bỏ em, chê bai em, càng là cảm thấy em là gánh nặng mà cam chịu trói buộc với em.”

Anh và cô trói buộc cả đời...

Cả đời...

Cái cớ hảo , thể giúp nhút nhát như một phận danh chính ngôn thuận.

Phó Cảnh Lâm thấy hàng mi như cánh quạ của run rẩy, môi hé mở. Anh trả lời câu hỏi định hỏi.

“Việc bảo em chuyển đến biệt thự ở ngoại ô là vì cha phái theo dõi nơi chúng ở. Tôi em chuyển , đợi giải quyết xong chuyện của nhà họ Phó, cũng sẽ chuyển đến.”

Tôi chút sững sờ lời giải thích của . Sau một lúc im lặng, khẽ : “Ừ, .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/cuoc-doi-anh-khong-con-em/chuong-16.html.]

“Mọi chuyện qua , bây giờ chúng đều cuộc sống mới.”

Sau câu , còn lời nào khác. Hô hấp của Phó Cảnh Lâm nghẹn , cảm giác đau nhói sắc bén quen thuộc ở lồng n.g.ự.c bắt đầu truyền đến. Bắt chịu đựng nỗi đau ở từng mạch máu.

“Không .” Yết hầu chuyển động, giọng khàn .

“Cái gì?” Tôi chút hiểu ý .

“Không cuộc sống mới, mắc kẹt tại chỗ cũ.”

Mi mắt khẽ run lên, còn kịp hiểu ý câu đó của Phó Cảnh Lâm, thì thấy giọng tiếp tục vang lên.

“Tôi thích Ngu Hề, và cô chỉ là quan hệ hợp tác.”

Phó Cảnh Lâm từng chữ, ánh mắt thẳng . Không bỏ sót bất kỳ đổi cảm xúc nào khuôn mặt . thời gian từng giây từng phút trôi qua, vẫn đợi biểu cảm thấy.

Không bất ngờ, sự truy vấn đầy khó tin. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn bình lặng như nước, ngoài sự ngạc nhiên thoáng qua ban đầu, còn gì khác. Phó Cảnh Lâm sợ tin, kể tất cả chi tiết từ lúc quen Ngu Hề đến việc đạt hợp tác và ký kết điều khoản trao đổi lợi ích.

Nói xong, căn phòng riêng rơi sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc. Nhịp tim bồn chồn trong lồng n.g.ự.c từng nhịp đập màng nhĩ, thở vô thức trở nên căng thẳng.

Anh giống như một tù nhân đang chờ phán quyết, mong đợi sự phản hồi của , sợ thấy câu trả lời mong . Cả xé nát giữa hy vọng và sợ hãi.

Cuối cùng, lên tiếng.

“Ừ.”

Một lời đáp vô thưởng vô phạt, giống như một con d.a.o cùn gỉ sét, chậm rãi nhưng nặng nề cứa qua trái tim . Đau đến mức gần như thẳng nổi.

Mãi lâu Phó Cảnh Lâm mới tìm giọng của .

“Chỉ một câu 'ừ' thôi ?”

“Vân Dữu, giải thích với em điều là vì, đối với em...”

“Phó Cảnh Lâm!” Giọng vô thức lớn hơn, cắt ngang lời .

Sắc mặt lạnh, nhưng tim đập điên cuồng. Tôi cố gắng đè nén cảm xúc bồn chồn,

Tôi đôi mắt đỏ ngầu đến đáng sợ của Phó Cảnh Lâm. Trong ấn tượng, luôn điềm đạm, trầm , ngay cả khi giận đây cũng từng đáng sợ đến mức . Tôi dịch chuyển tầm mắt, giọng bình tĩnh.

“Phó Cảnh Lâm, dù thế nào, cũng là nuôi lớn, là trai của .”

Loading...