Cún con hai mặt - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-13 04:10:00
Lượt xem: 877

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi liếc em , xách túi dậy.

Đi đến cửa, em vẫn yên nhúc nhích.

Tôi khựng , nghiêng đầu:

“Còn theo ?”

Cùng trong xe với , lấy thẻ căn cước của Hứa Hạc.

Sinh năm 2005… năm nay mới 19 tuổi, còn hai tháng nữa mới tròn 20.

Tôi thì năm nay 26, hơn em 6 tuổi.

Bỗng dưng cảm thấy chuyện đúng là quái đản đến mức buồn .

Tôi bật thành tiếng.

Trong lòng thậm chí còn chút may mắn.

May là lúc bao nuôi em , em thành niên .

Không thì chắc đồn uống với các .

Cái tình cảnh là gì chứ…Suýt nữa thì thành cầm thú ...

“Tại lừa ?”

Tôi ném thẻ căn cước lòng Hứa Hạc:

“Hồi đó đưa xem cái .”

Hồi đó em bảo là sinh viên năm hai ở trường gần đây.

Tôi còn thấy chứng minh nhân dân.

Không thì dù ‘dở ’ đến cũng chủ động đề nghị bao nuôi em .

Hứa Hạc một cái, cẩn thận giải thích:

“Cái thẻ đó là em làm khi đủ tuổi. Lúc đó em cần tiền trả nợ, mà quán bar chỉ tuyển nhân viên 18.

Nên em làm một cái giả… xin chị.”

Tôi gì, đầu ngoài cửa sổ.

Tôi cảm nhận sự bất an của Hứa Hạc, nhưng lúc đầu óc cũng rối như tơ vò.

Điện thoại rung hai cái.

Tôi cúi xuống .

Là đoạn ghi hình giám sát mà bảo trợ lý tìm ngay lúc còn ở văn phòng – đoạn camera đêm hôm , khi gặp Hứa Hạc đầu tại quán bar.

Trợ lý chu đáo cắt sẵn đoạn video gửi cho .

Trong đoạn video, thiếu niên mấy đàn ông dồn góc tường. Ban đầu còn chống cự, thậm chí một tay nắm cây gậy ở góc tường.

giây tiếp theo, về phía , bỗng buông xuôi, ôm đầu mặc kệ đánh mắng.

Còn , đang đúng hướng mà ánh mắt hướng tới.

Cho nên… Hứa Hạc nhận .

Việc tiếp cận khi đó tình cờ, mà dụng ý.

Có lẽ ngay từ đầu, lừa .

Suốt quãng đường xuống bãi đỗ xe ngầm, cả hai đều im lặng.

Tài xế dừng xe. Tôi nhúc nhích, Hứa Hạc cũng im.

Tôi thở dài, lôi từ trong túi một tấm thẻ, đưa cho :

“Chia tay . Đây là khoản bù đắp của cho em.”

Hứa Hạc lập tức ngẩng đầu , đôi mắt bỗng đỏ bừng.

Tôi chịu nổi ánh mắt như thế, , mở cửa xe bên bước xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/cun-con-hai-mat/chuong-3.html.]

Hứa Hạc lập tức đuổi theo:

“Chị!”

“Là của em, em nên lừa chị, chị thể… cho em một cơ hội nữa ?”

Vì chạy quá gấp, lúc đóng cửa còn kẹp tay, đau đến mức mặt đỏ bừng.

Tôi dừng bước:

“Tôi từ sớm ghét nhất là lừa dối, bất kể hình thức nào.

Hơn nữa, chúng vốn dĩ hợp.

Thời gian tới đừng gặp nữa. Đồ của em, sẽ nhờ gói gửi chuyển phát.”

Tôi bước thang máy.

Lúc Hứa Hạc đuổi tới, cửa thang máy đang dần khép .

Cậu bên ngoài, định đưa tay chặn cửa nhưng bắt gặp ánh mắt , cánh tay lập tức khựng giữa trung.

Về đến nhà, kiệt sức phịch xuống sofa.

Đồ đạc của Hứa Hạc trong nhà nhiều, nhưng giờ từng món đều nổi bật rõ rệt.

Ly uống nước in hình mèo cam, gối ôm hình sóc, bộ Lego mới lắp một nửa...

Tôi nhắm mắt , trong đầu hiện lên hình ảnh ngoài thang máy, .

Giống như một chú chó con vứt bỏ.

Ong ong ong—

Âm thanh điện thoại rung kéo về thực tại.

Người gọi đến là thầy giáo phụ trách kỷ luật – mới gặp khi nãy.

"Chào cô Tần, xin làm phiền."

Tôi cố giữ bình tĩnh:

"Có chuyện gì ?"

Thầy dè dặt hỏi:

"Tôi thấy xe cô rời , sự việc giải quyết thỏa ... Tôi ý gì khác, chỉ là giúp vài lời cho Hứa Hạc. Thằng bé thì ngỗ ngược đấy, nhưng thật bản chất . Mong cô đừng làm khó em nó quá..."

Tôi ngẩn .

Không ngờ một vẻ xu nịnh, chính kiến như thầy giáo sẽ giúp Hứa Hạc.

"Cô Tần, cô còn máy ?"

Tôi dậy, cầm điện thoại bước đến bên cửa sổ:

"Tôi đang . Thầy tiếp . Hứa Hạc… em rốt cuộc là chuyện gì?"

Thầy giáo thở dài:

"Thằng bé khổ. Mới sinh bao lâu, bố ngã c.h.ế.t công trường. Mẹ thì bệnh nặng triền miên, tiền bồi thường cũng tiêu hết thuốc men.

Trước đây Hứa Hạc học giỏi lắm, là học sinh duy nhất năm đó từ trấn của em đỗ trường chúng .

Năm , đúng ngày thi đại học, bệnh viện gọi báo em nguy kịch.

Lúc đó thằng bé phòng thi , chạy , mặt trắng bệch cả lên. May mà cuối cùng bác sĩ cứu kịp.

đó nhà còn tiền, nó đành vay tín dụng đen.

Mà tiền loại đó thì dễ vay, nhưng trả thì cực kỳ khó.

Thằng bé ban ngày học, ban đêm làm thêm khắp nơi để trả nợ.

Thành tích học tập tụt dốc, còn thường xuyên bọn cho vay tìm đến đòi tiền.

Năm ngoái đến ngày thi, thế nào bọn chúng chặn đánh, tay đánh gãy xương, nên thi ..."

Giọng thầy đầy tiếc nuối và thương cảm.

Từng lời, từng chữ truyền đến tai , khiến lồng n.g.ự.c dâng lên cảm xúc khó tả – chua xót, nghẹn ngào.

Loading...