Tất cả phụ nữ trong thế giới đều dần thức tỉnh, bắt đầu cuộc đời mới của chính .
Tôi thấy nhiệm vụ của thành, lập tức bắt đầu lời tạm biệt với Tống và Khương Nhu.
Khương Nhu đỏ hoe mắt: “Cô định ? Không thể ở bên mãi ?”
Tôi để ý đến cách dùng từ của cô , chỉ : “Tôi vốn của thế giới , chỉ đến để thành nhiệm vụ mà thôi, giờ nhiệm vụ kết thúc , đương nhiên trở về thế giới ban đầu.”
“Vậy thì cùng cô!” Giọng điệu của Khương Nhu trở nên mạnh mẽ.
Mẹ Tống kéo cô : “Là thì cuối cùng ai cũng sẽ lúc chia ly, chúng đừng làm Niệm Niệm khó xử.”
Đến ngày hệ thống hẹn để đưa trở về, Khương Nhu trốn tránh gặp .
Tôi thở dài, trong một luồng sáng, bước đường hầm thời gian. Tôi hỏi hệ thống, cái hệ thống công lược tra nam từng khi thành nhiệm vụ sẽ thực hiện bất kỳ nguyện vọng nào của , lời hứa đó bây giờ còn hiệu lực ?
Hệ thống đương nhiên là còn. Nó hỏi nguyện vọng của là gì.
Tôi: “Giúp cứu một .”
Tôi gặp kể từ năm 18 tuổi. Bà qua đời một mùa đông, bệnh ung thư khiến cơ thể bà khi mất trở nên gầy trơ xương, khắp đầy vết kim tiêm.
Ngày hôm đó, học về, bà nắm tay , hy vọng hạnh phúc, đừng vì bất cứ ai mà tự làm khổ .
Mẹ là một phụ nữ đỗi bình thường. Từ nhỏ học hành nhiều, cũng thể cung cấp cho con cái những điều như những cha khác.
Hai mươi tuổi kết hôn, hai mươi mốt tuổi thì . Chồng là do bà mối trong làng giới thiệu, làm công ở bên ngoài, trai, ý chí tiến thủ. Mẹ thấy hợp liền gả .
Sau khi kết hôn, họ cũng sống mấy năm hạnh phúc. Thế nhưng về , đàn ông đó đổi. Ông bắt đầu về nhà mỗi ngày, ngủ nhà những phụ nữ khác, còn lấy tiền học đại học để làm vui lòng những phụ nữ đó.
Ngày hôm đó, cuối cùng cũng nổi giận, chỉ cửa : “Nếu ông bước khỏi cánh cửa , thì đừng hòng trở về nữa!”
Người đàn ông đầu , đá mạnh một cái bà, như một con súc vật, mắng : “Đây là nhà của , về thì về, cái lũ con nhà bà mới là kẻ nên cút !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/cong-luoc-that-bai-toi-chon-phat-dien/chuong-13.html.]
Tôi hỏi đau , rơi một giọt nước mắt nào, mắt đỏ hoe an ủi rằng “ đau”. Thế nhưng đến giữa đêm, khi thức dậy vệ sinh, thấy tiếng tuyệt vọng và bất lực của bà. Tiếng nghẹn ngào đến thế.
khi vô tình gây một tiếng động nhỏ, tiếng đó đột ngột dừng .
Từ đêm đó . Người tưởng chừng như sợ trời sợ đất đó, là thật sự sợ gì cả, càng là đau. Bà chỉ là dám để lộ dù chỉ nửa phần yếu đuối mặt đứa con gái bé bỏng của .
Sau , chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú, giai đoạn cuối. Tin tức như tiếng sét đánh ngang tai, khiến sững tại chỗ.
Mẹ lóc ôm lấy : “Mẹ c.h.ế.t , con gái của làm đây?”
Đó là đầu tiên bà mặt . Khóc đến mức gần như nức nở thành tiếng. Thế nhưng bà sợ chết, mà là sợ khi bà c.h.ế.t , sẽ còn ai chăm sóc và bảo vệ nữa.
Tôi rằng hãy ở , bà ở bên mãi mãi. cuối cùng bà chỉ ở bên ba tháng, vẫn rời xa .
Nguyện vọng mà yêu cầu hệ thống, chính là để trở về. Không trở về bên cạnh , mà là trở về thế giới , quên , quên kiếp , với một dáng vẻ hạnh phúc, một cuộc đời hạnh phúc.
Hệ thống đồng ý.
Ngày thứ ba khi trở về thế giới ban đầu, gõ cửa nhà . Tôi hỏi ai đó, mở cửa , đột nhiên thấy một gương mặt quen thuộc, nước mắt tức khắc tuôn rơi.
“Mẹ!” Tôi òa ôm chầm lấy phụ nữ.
Người phụ nữ vẫn như trong ký ức của , khóe mắt đầy nếp nhăn, vài sợi tóc bạc xen lẫn trong mái tóc đen.
Mẹ mỉm ôm lấy : “Con bé ngốc , lớn thế mà vẫn mít ướt.”
Tôi tò mò tại trở về với dáng vẻ khi qua đời, rõ ràng với hệ thống rằng hãy cho bà một cuộc đời khác.
Hiện tại vẫn sẽ xuyên các thế giới khác để thành nhiệm vụ công lược.
Có , khi gặp hệ thống đó, nó với : [Đó là vì khi cô lựa chọn, bà từ bỏ cơ hội đầu thai, vẫn chọn trở về bên cô, làm của cô.]
(Hết)