Cơn mưa đầu mùa dội xuống mái tôn như trút nước. Bên trong ngôi nhà nhỏ lọt thỏm giữa hẻm cụt, đèn vàng ố nhạt, ánh sáng hắt mờ mịt lên tường loang lổ vết ẩm và khói bếp cũ.
Tôi đang ghế, đôi đũa lạnh ngắt trong tay, chằm chằm tô cơm trắng. Hơi nước còn bốc lên. Cá kho quánh , nước mắm keo đen đáy chén. Đồng hồ chỉ 8 giờ 17 phút.
Cánh cửa bật mở.
Ba về. Lảo đảo. Cổ áo sơ mi nhàu nát mở ba nút, tay cầm chai rượu dở, mùi men xộc thẳng mặt .
Mẹ từ bếp bước lên:
> – "Anh rửa tay ăn , cơm nguội ."
Ba chẳng chẳng rằng. Quăng cái áo lên ghế, chai rượu đặt bịch một tiếng xuống bàn. Tay kéo ghế. Ánh mắt quét qua mâm cơm sang :
> – "Mày coi đây là bữa cơm hả? Cơm nguội tanh, cá kho khét như bã… Mày nấu cho chó ăn ?"
> – "Em nấu từ chiều, chờ hoài thấy về…" – , cố giữ giọng bình tĩnh.
> – "Tao kệ tao! Mày là vợ mà giờ còn dám cằn nhằn tao ? Ai cho phép?"
Mẹ nắm chặt tay, móng tay in lòng bàn tay trắng bệch. Rồi, như một cái đập vỡ tung, ngẩng đầu, giọng nghẹn:
> – "Anh lúc nào cũng về trễ, lúc nào cũng say. Con nó thấy hết, nó sợ, ?"
Ba trợn mắt:
> – "À, mày bắt đầu lôi con làm bia hả? Mày đang lên giọng dạy đời tao đấy ?"
> – "Tôi dạy ai hết. cũng im miệng mãi để nuốt hết thứ như cục đá!"
Ba bật dậy, kéo mạnh cái ghế, tiếng ghế rít nền gạch rợn óc. Ông chỉ tay , sát mặt:
> – "Nói . Mày cái gì? Muốn bỏ tao ? Muốn theo thằng khác ? Dạo mày trưng diện lắm. Đi suốt đêm, về như ma thế?"
Mẹ trừng mắt , mặt trắng bệch nhưng mắt né tránh:
> – "Tôi làm. Làm thêm để trả nợ cái tháng nướng sạch cá độ. Anh quên hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/con-muon-theo-ai/chuong-7-cuoc-cai-nhau-dau-tien-cua-me-voi-bo.html.]
> – "Tao cần mày về tiền bạc! Tao là thằng đàn ông trong nhà !"
> – "Đàn ông ?" – bật , giọng đứt đoạn – "Đàn ông gì mà về nhà là chửi, đánh, uống, đập đồ? Tôi sống với cái bóng ma say xỉn suốt bao năm, giờ chịu nổi nữa!"
Ba . Đột ngột cầm chai rượu đập mạnh xuống bàn. Tiếng chai va mặt gỗ nặng nề.
Tôi hét lên:
> – "Đừng!"
Ba sang . Mắt đỏ ngầu. Tôi thấy run cầm cập.
Mẹ che . Giọng gay gắt, còn sợ:
> – "Anh đánh thì , nhưng đừng hù dọa con!"
> – "Nó cũng hỗn như mày, cái nhà loạn hết !"
> – "Loạn là vì ai? Vì đấy! Ngày xưa tin , tin đến ngu dại. Giờ thì hết . Tôi mệt lắm , ?!"
Ba giơ tay lên. Tôi hét lớn:
> – "Ba đừng đánh ! Đừng mà!"
Tay ba dừng giữa trung, buông thõng xuống. Ông thở mạnh như trút men lẫn tức giận. Ánh mắt – lạnh, đục, .
> – "Con đàn bà hỗn láo…" – ba lẩm bẩm, lững thững phòng, sập cửa đánh rầm.
Không ai gì. Căn nhà im lặng đến mức tiếng nước mưa nhỏ giọt từ mái dột.
Mẹ xuống ghế. Mặt cúi gằm. Tôi – tóc rối, môi tím, mắt đỏ nhưng còn rơi lệ. Có cái gì đó trong c.h.ế.t , còn chỉ là vỏ rỗng – vẫn thở, vẫn , nhưng còn sức để yêu thương sợ hãi.
Tôi xuống bên , dám hỏi gì. Lần đầu tiên trong đời, cảm nhận một thứ mà từ đến giờ gọi tên : gia đình đang vỡ.