Con Muốn Theo Ai? - Chương 5: Khi Mẹ Không Về Nhà

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-14 07:48:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Kể từ một tối nào đó, bắt đầu về muộn. Ban đầu chỉ là trễ một chút, độ chừng khi cơm nguội. Rồi thành quen. Bữa cơm dọn lên chỉ hai cái chén — một cho ba, một cho . Ghế để trống.

 

Tôi hỏi, cũng dám hỏi. Chỉ lặng lẽ ăn phần . mỗi về trễ, ba đều để trong khí cái gì đó lạnh như thép và cay như rượu. Ông chẳng ăn, chỉ uống. Và mỗi uống, là mỗi ông chửi.

 

“Con đàn bà mất nết…”

 

“Đồ lăng loàn, mà giờ vác mặt về?”

 

Có hôm ông đập luôn cả chén cơm gắp. Hạt cơm văng xuống nền, trắng xóa như tuyết giữa trận bão gầm. Tôi giật , tay run run, nhưng dám cúi xuống nhặt. Tôi sợ ba sẽ đạp đầu nếu cúi xuống.

 

Căn nhà ngày càng lạnh. Không vì trời mùa mưa, mà vì từng góc tường, từng ngọn đèn, từng cái nồi trong bếp... đều mang một lớp khí độc màu. Khó thở. Nặng nề. Mẹ về muộn, ít dần. Có những hôm gì cả, chỉ bước thẳng phòng, như thể một lớp kính giữa hai con, trong suốt mà dày như băng.

 

Tôi thấy điều gì đó đang vỡ. vỡ từ : từ , từ ba… từ ?

 

Ba bắt đầu tra hỏi. Hỏi , gặp ai, làm gì. Mẹ trả lời. Ông chửi, đập bàn, ném đồ. Mẹ vẫn trả lời. Ông làm nghề gì ngoài chợ ai mà . Mẹ chỉ cúi đầu, im như , và vẫn im khi ông tát đến ngã nhào. Tôi thấy nhưng dám lâu. Nhìn lâu quá, sẽ . Khóc thì sẽ chửi.

 

thử hỏi :

 

> "Mẹ mà về trễ ?"

 

 

 

Mẹ trả lời. Chỉ xoa đầu , bàn tay gầy và mát như lá héo mưa. Mẹ bảo:

 

> “Mẹ làm. Có tiền mới mua áo ấm cho con.”

 

 

 

thấy áo ấm nào cả. Chỉ thấy những đêm lạnh, những về với mắt đỏ hoe, và một cái túi rỗng. Có về mang gì theo, chỉ mang mùi khói thuốc và gió đêm, thụp xuống bên cửa .

 

Tôi cũng bắt đầu ngủ muộn. Không vì thức khuya học bài, mà vì sợ. Tôi dám ngủ . Tôi sợ sẽ về. Hoặc nếu về mà thấy chờ, sẽ buồn. những chờ cũng thành vô nghĩa, vì về cũng còn nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/con-muon-theo-ai/chuong-5-khi-me-khong-ve-nha.html.]

 

Có đêm về thật. Cả đêm.

 

Ba điên lên. Lật hết đồ trong nhà. Chửi rủa, gào hét, như một con thú chọc giận. Tôi sợ ba sẽ làm gì đó điên rồ — đập đầu, đốt nhà, chạy tìm với con dao.

 

Tôi trốn trong phòng, dám thở mạnh. Gầm giường một nữa trở thành nơi trú ẩn quen thuộc. Tôi , nhưng hai bàn tay cứ siết lấy đến trắng bệch.

 

Sáng hôm , về. Người ướt sũng. Không , giải thích. Chỉ cúi đầu như . ba thì im. Ba tát . Mạnh. Âm thanh vang lên sắc như roi quất mặt. Tôi lao định can, nhưng chỉ kịp hét:

 

> “Đừng đánh !”

 

 

 

Ba phắt , mắt đỏ ngầu:

 

> “Mày cút ! Mày bênh nó ? Nó là mày là con đàn bà mất nết?”

 

 

 

Tôi sững. Câu hỏi đó như một nhát dao. Tôi trả lời . Mẹ vẫn đó, đầu cúi thấp đến nỗi tóc phủ kín mặt. Tôi ánh mắt , nhưng thấy vai run.

 

Sau hôm đó, còn hỏi nữa. Không hỏi , làm gì, tại . Tôi chỉ lặng lẽ đồng hồ mỗi tối, cái kim nhích từng chút một, hy vọng nó chỉ quá con 10.

 

nó vẫn nhích. Vẫn chỉ 11h, nửa đêm. Mẹ vẫn về.

 

Những bữa cơm chỉ còn một ăn: . Ba chỉ uống. Mẹ vắng mặt. Những miếng cơm nguội ngắt, khô cứng, ăn miệng vị gì. vẫn cố ăn, vì ăn thì ba sẽ chửi: “Đồ vô ơn, cơm mày ăn từ tiền ai?” — câu hỏi mà trả lời, vì thật lòng… tiền đó từ .

 

Căn nhà dần còn mùi cơm nóng. Chỉ còn mùi ẩm mốc, mùi khói thuốc, và mùi rượu vương quần áo ba. Mỗi góc nhà như một cái hộp rỗng, vang lên tiếng thở dài âm thầm mà ai dám thành lời.

 

Tôi học cách chờ đợi mà kỳ vọng. Nhìn về mà hỏi. Sống trong một căn nhà đủ ba , nhưng như chỉ một .

 

Cái lạnh đến từ thời tiết. Mà từ những bữa cơm thiếu , từ trống ai nhắc tới, và từ ánh mắt tránh né của từng nghĩ sẽ luôn bên , giờ xa như một cơn gió lặng.

Loading...