Con Muốn Theo Ai? - Chương 3: Ngày Sinh Nhật Không Ai Nhớ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-13 13:26:29
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi tròn mười tuổi một buổi chiều mùa mưa, khi bầu trời sẫm từ sớm và trong khí mùi đất ẩm pha mùi khói bếp. căn nhà hôm đó gì khác thường. Vẫn cái bàn gỗ cũ kỹ lấm tấm vết cháy thuốc lá, vẫn tấm rèm cửa lật phật trong gió, và vẫn cái bóng đèn vàng hắt xuống nền gạch ố màu.

 

Chỉ hôm nay là sinh nhật .

 

Không ai nhắc. Không ai hỏi. Không bánh. Không nến. Không câu “Chúc mừng sinh nhật con.”

 

Buổi chiều, lặng lẽ lấy từ hộp bút một cây nến ngắn — loại cắm trong chén chè ngày rằm. Tôi đặt nó lên chiếc đĩa nhựa nhỏ dùng que diêm châm lửa. Ánh nến leo lét sáng trong lạnh lẽo, đủ để làm mặt hồng lên một chút khi cúi gần.

 

Tôi ngọn nến , cố mỉm như mấy đứa bạn làm trong tiệc sinh nhật ở lớp. miệng cứng đơ. Không nụ , cũng chẳng thành .

 

Tôi nên ước điều gì. Vì dẫu ước, cũng chẳng ai . Trời thì cao. Còn thì quá nhỏ.

 

Ba vật giường, rượu nồng nặc tràn khắp căn phòng. Ông uống từ trưa, lăn ngủ từ lúc còn kịp gọi. Tôi cửa phòng ông vài phút, định gì đó — ít nhất là “Hôm nay sinh nhật con mà.” , cũng vô ích. Ông chẳng , hoặc cũng nhớ quá một phút.

 

Còn … Mẹ từ sáng, với là “ ngoài chút việc.” Tôi hỏi thêm. Tôi quen với việc vắng mặt những ngày thế . Mẹ ghét . Chỉ là quá mệt mỏi để nhớ thêm một thứ như sinh nhật của đứa con. Tôi giận . Tôi chỉ buồn.

 

Hồi còn học lớp Một, từng hy vọng sẽ một ngày sinh nhật như trong phim: bánh kem, bong bóng, bạn bè đến chơi, cả một bài hát vang lên khi thổi nến. đến lớp Hai, lớp Ba… giờ là mười tuổi, dần rằng những điều đó dành cho . Và thế là thôi. Tôi chờ nữa.

 

Tôi tự nhủ: “Không . Lớn . Mười tuổi thì gì mà đòi sinh nhật.”

 

đó, ánh nến lung linh đơn độc giữa căn bếp lạnh tanh, thấy lòng như trống rỗng. Không vì thiếu bánh kem quà tặng. Mà vì thiếu nhớ đến .

 

Chỉ cần một câu hỏi: “Hôm nay là ngày gì con?”

Hay chỉ cần nhấc đầu khỏi chậu nước rửa chén mà một chút. Hoặc ba… đừng say hôm nay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/con-muon-theo-ai/chuong-3-ngay-sinh-nhat-khong-ai-nho.html.]

 

Tôi thổi nến. Ngọn lửa tắt phụt. Không tiếng vỗ tay. Không ánh mắt nào trìu mến. Không ai hỏi: “Con ước gì ?”

 

Tôi ước gì cả. Thật lòng. Tôi sợ ước mơ. Vì nhiều , ước cho ba bớt uống rượu, cho một cái, cho cả nhà ăn với một bữa cơm tiếng chửi — nhưng nào cũng thất bại.

 

Tôi thất bại thêm nữa.

Vì mỗi mơ mà thành, thấy … ngu ngốc.

Tôi ghét cảm giác đó.

 

Ngọn nến chảy một vệt sáp nhỏ xuống đĩa. Tôi vệt sáp , tưởng tượng như đó là tuổi thơ đang nhỏ giọt — lặng lẽ, chậm rãi, ai chứng kiến. Mười tuổi. Cột mốc mà bảo là “lớn đó nha”, nhưng thấy lớn. Tôi thấy … lạc lõng.

 

Tôi gom chút cơm nguội từ nồi chén, chan miếng nước tương ăn một trong bếp. Mỗi muỗng đưa lên, tự nhủ: “Đây là tiệc sinh nhật của . Cơm trắng. Nước tương. Có nến. Đủ cả .”

 

miếng cơm trôi xuống cổ họng như sỏi đá.

 

Tôi ăn nhanh, nước mắt rơi xuống chén. Vì nếu , sẽ thấy yếu đuối. Mà hứa với lòng, từ sinh nhật năm ngoái: “Lớn thì vì mấy chuyện vớ vẩn.”

 

Xong bữa, cẩn thận cất cây nến tắt hộp. Giữ làm kỷ niệm. Vì đó là ngọn nến đầu tiên — và thể là duy nhất — trong một ngày gọi là sinh nhật.

 

Tối hôm đó, mặt tường, giả vờ ngủ sớm. Mẹ về lúc chín giờ, rón rén mở cửa, nghĩ đang ngủ. Mẹ gì, chỉ khẽ đắp tấm mền mỏng cho .

 

Tôi ngủ. Tôi nhớ. Và cũng nhận cái đĩa còn vệt sáp bàn.

Chẳng ai nhận cả.

 

Chỉ , lặng lẽ với một cái sinh nhật lời chúc, nhớ, và ước mơ.

Loading...