Con Muốn Theo Ai? - Chương 1: Cơm Trắng Và Tiếng Chửi Thề

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-13 12:22:59
Lượt xem: 2

Tôi lớn lên bên mâm cơm đầy tiếng chửi, tiếng ly chén đập xuống bàn, và cái mùi rượu nồng nặc khi nào phai. Mỗi tối, cơm trắng bốc nghi ngút, nhưng mâm cơm chẳng bao giờ ấm.

 

Ba đàn ông mà lẽ gọi bằng giọng kính trọng nhất — gieo ký ức tuổi thơ nhiều nỗi sợ nhất. Ba đánh mỗi ngày, nhưng hễ rượu , thì cái gì cũng thể xảy . Có khi ba lặng lẽ uống, lặng lẽ chửi. Có khi ba gầm lên như sấm, đập tan cả bộ chén đĩa rửa sạch.

 

Tôi nhớ đầu tiên ba la là khi nào. Chắc là lúc còn nhỏ, đến mức bây giờ ký ức nhòa , chỉ còn cảm giác: sợ. Chỉ cần tiếng dép lê của ba lệt xệt ngoài sân, tiếng lon bia mở cái “bụp”, nín thở. Chỉ cần tiếng muỗng va mâm cơm một cái mạnh, là lòng co rúm như con mèo con dọa.

 

“Cơm nguội ngắt, mày cho tao ăn đồ thừa ?”

 

Ba quát như thế một buổi chiều mùa mưa. Tôi còn nhớ rõ vì ngày đó là sinh nhật . Mẹ nấu bữa cơm thêm món thịt kho trứng. Tôi vui lắm. Lúc đặt dĩa thịt lên bàn, còn , hí hửng nghĩ rằng hôm nay ba sẽ vui.

 

ba vui.

 

Ba đập mạnh tay xuống bàn làm tô canh đổ tràn mâm. Ly rượu nghiêng theo, rượu chảy thành vệt dọc theo gỗ. Mẹ lật đật lấy khăn lau, kịp cúi xuống thì ăn nguyên cái tát trời giáng.

 

“Mày dọn cái kiểu gì? Làm đổ rượu của tao, con đàn bà ngu!”

 

Tôi dậy, toan chạy bếp thì ba hét:

“Mày đó! Tao nuôi mày để mày chứng kiến cái cảnh ? Ăn! Ăn hết đống cơm c.h.ế.t cho tao nhờ!”

 

Tôi im. Không , . Cổ họng nghẹn như gì đó chặn ngang. Mẹ ngước lên , mắt đỏ hoe, lắc đầu nhẹ. Tôi hiểu. Tôi xuống, múc cơm ăn, nhai mà chẳng thấy vị gì ngoài nước mắt đang chực rơi chén.

 

Từ ngày nhận thức, bữa cơm bao giờ bình yên. Mỗi tối đều là một cuộc chiến. Không chiến tranh bằng d.a.o kiếm, mà là chiến tranh bằng lời lẽ, bằng ánh mắt, bằng bầu khí nặng như chì tràn từ cái ghế đầu bàn mà ba . Mẹ nấu cơm đúng giờ, đúng món, nhưng vẫn luôn cái gì đó “đúng ý” ba.

 

Tôi từng hỏi :

“Sao ly dị ba ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/con-muon-theo-ai/chuong-1-com-trang-va-tieng-chui-the.html.]

Mẹ cúi đầu, giọng nhỏ xíu như thì thầm với chính :

“Ba con là … Chỉ là rượu thì ba kiềm .”

 

Lúc hiểu. Sau lớn lên, càng hiểu. Nếu một chỉ cần rượu để biến thành ác quỷ, thì tại cứ để rượu trong nhà?

 

Tôi từng đánh vì lỡ làm rơi miếng thịt khỏi chén. Một cái tát như trời giáng làm chao đảo. Mẹ định can, nhưng ba chỉ cần lừ mắt một cái, bà cúi đầu xuống ăn tiếp, như gì xảy . Hôm đó má bầm nguyên một bên, nhưng với bạn học là vấp ngã.

 

Trường học dạy cách đối diện với những buổi tối như thế. Sách giáo khoa bài học nào mang tên: “Khi ba chửi , con nên làm gì?” Tôi cách bảo vệ . Cũng làm để bản thôi run rẩy mỗi tiếng ba mở cửa bước nhà.

 

cố gắng học thật giỏi, mong ba sẽ vui. Tôi giải Nhì cuộc thi văn cấp trường. Cầm tờ giấy khen tay, chạy về nhà, chờ ba bàn cơm mới rụt rè đưa lên:

“Ba ơi, con giải…”

 

Ba , mắt đỏ ngầu vì say, bật khinh miệt:

“Giải gì? Có nuôi nổi mày ? Cái lũ lách vớ vẩn!”

Nói ông vo tròn tờ giấy khen, ném góc bếp.

 

Tôi lặng im, . từ đó, còn mang giấy khen về nhà nữa. Những thành tích của — nếu giấu trong ngăn bàn hoặc dúi cho lén khi ba vắng nhà. Mẹ , buồn. Nụ như cái bóng héo hắt trong một căn nhà bao giờ ánh sáng thật sự.

 

Bữa cơm mỗi ngày vẫn tiếp diễn như một cơn ác mộng lặp lặp . Cơm trắng, canh rau, cá kho — món nào cũng thể là lý do để chửi. bao giờ ba chửi vì yêu, vì lo, vì sợ chúng đói. Ông chỉ chửi để trút giận, để khẳng định quyền lực, để đè nén cảm xúc mà lẽ chính ông cũng hiểu.

 

Tuổi thơ gắn với tiếng chửi thề của ba và đôi mắt chịu đựng của . Gắn với chén cơm trắng mà mỗi ăn là một học cách câm lặng. Gắn với những đêm thức trắng chỉ vì sợ ngày mai ba sẽ nổi cơn lúc kịp rời bàn ăn.

 

Tôi tình thương của một ba nên . Tôi chỉ : nếu tình thương mà làm khác mỗi ngày, thì cần. Nếu gia đình mà là nơi con cái sợ hãi, co rúm như kẻ phạm tội, thì lớn lên ở đó. vẫn lớn. Lớn lên trong sợ hãi. Trong lặng im.

 

Và trong những bữa cơm trắng lạnh dần giữa tiếng chửi thề của một mang tên "ba".

 

Loading...