5.
Giáo viên chủ nhiệm lập tức hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt.
Cô ta giật phắt lấy điện thoại trong tay tôi, giấu ra sau lưng.
Gương mặt trắng bệch không còn chút m.áu.
Tôi mỉm cười, nửa như đùa nửa như thật nhìn cô ta:
“Thế nào? Vừa nãy cô còn bảo con gái tôi sai cơ mà? Giờ tôi gọi điện cũng không cho à?”
Sắc mặt cô ta càng thêm khó coi.
Lắp bắp cả buổi vẫn không thốt nên lời.
Tôi kiên nhẫn đứng chờ.
Vài giây trôi qua.
Cuối cùng cô ta mới khó khăn mở miệng:
“Chuyện của Ý Ngữ... tôi sẽ nghiêm túc xử lý, sớm cho chị một câu trả lời.”
“Cũng mong chị cho tôi thêm chút thời gian, tôi nhất định sẽ phê bình dạy dỗ Trạch Tứ thật nghiêm.”
editor: bemeobosua
Thêm chút thời gian?
Biết đâu chờ xong thì mọi chuyện chìm xuồng rồi.
Tôi khẽ nhếch môi cười:
“Được thôi. Tôi cho cô một ngày.”
“Mai họp phụ huynh, để Trình Trạch Tứ công khai xin lỗi con gái tôi trước cả lớp.”
Nếu không làm được, vậy đừng trách tôi xuống tay không nể mặt.
Dù thế nào, trận này, vì con gái tôi, tôi nhất định phải đánh cho đến cùng.
6.
Sắc mặt giáo viên chủ nhiệm trắng bệch, bất đắc dĩ chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Cô ta không còn cách nào khác.
Sáng hôm sau, tôi đến trường từ rất sớm.
Trước ánh mắt của mọi người, Trình Trạch Tứ mặt đỏ bừng, cuối cùng vẫn phải xin lỗi con gái tôi.
Nhưng điều kỳ lạ là.
Khi hai từ "xin lỗi" vừa thốt ra khỏi miệng, cậu ta lại đỏ hoe cả hai mắt, nước mắt rơi xuống như mưa.
Đài Uyển Nguyệt lập tức lo lắng chạy lại, vội vàng ôm lấy con trai mình, miệng thì thầm dỗ dành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/con-gai-bi-bat-nat-toi-bat-mode-chien-dau-cap-sss/chuong-4.html.]
Cả hai trông thật sự rất tội nghiệp, như thể bị oan ức lắm vậy.
Tôi đứng đó, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Các bậc phụ huynh xung quanh đều không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng họ bắt đầu xôn xao.
Ánh mắt họ nhìn tôi đầy khó chịu.
“Mẹ Ý Ngữ à, tôi thấy chị quá để ý tiểu tiết rồi, mấy đứa nhỏ đùa giỡn với nhau chút thôi mà.”
“Đúng đấy, chuyện này có gì đâu, sao chị phải đạp đổ lòng tự trọng của thằng bé vậy?”
“Mấy đứa nhỏ mà, tâm hồn non nớt, tổn thương rồi đấy.”
“Đúng vậy, hôm qua còn dùng đến luật pháp để đe dọa người ta, có cần thiết không?”
“Mẹ Ý Ngữ à, chị mau xin lỗi thằng bé đi.”
Tôi?
Xin lỗi bọn họ?
Tôi phì cười trong lòng, ngẩng lên nhìn mọi người xung quanh.
Khi chưa bị đánh, họ không cảm nhận được nỗi đau.
Chỉ biết đứng ở vị trí cao, lên tiếng chỉ trích nạn nhân thực sự.
Tôi không mong họ quan tâm đến con gái tôi.
Nhưng... đến chuyện an toàn của con họ, hẳn là họ sẽ rất để tâm.
editor: bemeobosua
Nghĩ vậy, tôi lạnh nhạt mở miệng:
“Khi tôi xem lại camera, tôi phát hiện ra Trình Trạch Tứ không chỉ bắt nạt con gái tôi đâu.”
“Tôi khuyên các chị cũng nên kiểm tra camera đi.”
Vừa nói xong, sắc mặt của nhiều phụ huynh liền thay đổi.
Họ đồng loạt quay lại nhìn Trình Trạch Tứ, vẻ mặt không thể tin nổi.
Có vài người cực kỳ bảo vệ con, nhìn nhau vài giây, rồi đồng loạt xắn tay áo, chuẩn bị đi thẳng về phòng giám sát.
Giáo viên chủ nhiệm mặt mày tái mét, vội vàng nhìn tôi một cái rồi nhanh chóng ngăn cản các phụ huynh.
Nhưng càng như vậy, cô ta lại càng dễ khiến người khác nghi ngờ.
Hai nam phụ huynh sắc mặt đỏ bừng, tức giận đẩy tay giáo viên chủ nhiệm ra.
Giáo viên chủ nhiệm lập tức luống cuống.
Nhưng chưa kịp giữ trật tự, một đám phụ huynh đã kéo nhau đến phòng giám sát.