Con gái bị b.ắt n.ạt, tôi bật mode chiến đấu cấp SSS - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-01 12:44:03
Lượt xem: 97

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

4.

 

Cả đêm tôi thấp thỏm không yên.

Sáng hôm sau, sau khi đưa con gái vào lớp, tôi không nói không rằng, quay người bước thẳng về phía phòng giám sát camera.

 

Giáo viên chủ nhiệm sững người, lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, ánh mắt lóe lên một tia hoảng loạn, vội vàng chạy theo.

Nhưng tôi đã mặc kệ lời ngăn cản của bảo vệ, nhanh chóng và thành thạo điều ra đoạn camera giám sát ngày hôm qua.

 

Màn hình giật nhẹ một cái, bắt đầu phát lại.

Sau khi Trình Trạch Tứ bước vào lớp, ánh mắt cậu ta lập tức khóa chặt lên người con gái tôi.

 

Con bé giật nảy, thu mình lại theo phản xạ.

Nhưng thằng bé chẳng chút do dự, vươn tay kéo phắt con bé về phía mình.

Cái kéo ấy, tôi nhìn mà còn thấy đau.

Con bé hoảng sợ, vùng vẫy kịch liệt.

 

Thằng bé lại gằn giọng:

“Mẹ tôi nói rồi, sau này cậu là vợ tôi.”

“Giờ tôi đeo nhẫn cho cậu, không được phản kháng.”

 

Con gái tôi chẳng buồn nghe, cố sống cố ch.ết gỡ tay nó ra.

Nhưng vô ích.

Nó bé hơn, yếu hơn.

Thằng nhóc kia lại mập mạp, sức lực vượt trội.

 

Cứ thế ép cái nhẫn nhựa cứng ngắc kia lên tay con bé.

Mặt con đỏ gay, cố giằng lấy cái nhẫn ra khỏi tay nhưng không được.

Cuối cùng, con bé chạy tới văn phòng tìm giáo viên.

 

Ai ngờ giáo viên chủ nhiệm chẳng chút kiên nhẫn, chưa để con bé nói xong câu đã khoát tay xua đi:

“Con gái mà, suốt ngày đi mách lẻo, phiền ch.ết được!”

“Lớn từng này rồi, chuyện cỏn con không biết tự giải quyết à!”

 

Con bé khựng lại, mắt đỏ hoe, lí nhí:

“Cô ơi, tay con đau...”

 

Cô ta thoáng sững sờ, cúi đầu liếc qua tay con bé.

Gương mặt lộ vẻ sốt ruột, tùy tiện thử tháo cái nhẫn.

 

Tháo không ra, bèn đẩy nhẹ con một cái:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/con-gai-bi-bat-nat-toi-bat-mode-chien-dau-cap-sss/chuong-3.html.]

“Lát nữa hết đau, đừng làm ầm lên trong văn phòng, về lớp mau.”

 

Con bé nghẹn họng.

Vừa rời văn phòng đã bị Trình Trạch Tứ cố ý đụng mạnh.

Ngã nhào xuống đất, lần này không nhịn nổi nữa, nó bật khóc òa.

Khóc đến mức suýt ngất.

 

Còn thằng bé kia thì sao?

Không buồn quan tâm đến phản ứng của con bé, chỉ tiếp tục đe dọa:

“Không được tháo nhẫn ra, nếu không sau này tụi tôi không cho cậu làm tổ trưởng nữa!”

 

Nó còn quay đầu về phía đám trẻ tò mò đang đứng xem, gương mặt non nớt mà đầy hung tợn:

“Không ai được chơi với Ý Ngữ.”

“Cậu ấy là vợ tôi.”

“Ai chơi với cậu ấy, tôi đánh người đó.”

 

Nỗi ấm ức dâng lên nghẹn cổ, con bé khóc đến rách tim rách phổi.

Giáo viên nghe tiếng chạy tới, liếc một cái liền quát:

“Khóc cái gì mà khóc, làm như ai bắt nạt lắm ấy!”

Rồi lại quay đi làm việc riêng.

editor: bemeobosua

 

Xem hết đoạn video đó, lòng tôi như bị một bàn tay vô hình siết chặt.

Tôi quay sang nhìn giáo viên chủ nhiệm, ánh mắt đã mang theo sự lạnh lẽo.

 

Cô ta lúng túng, né tránh, lại muốn lặp lại điệp khúc ngày hôm qua:

“Trình Trạch Tứ không cố ý đâu.”

“Nó chỉ đang đùa với Ý Ngữ, mà là Ý Ngữ không chịu phối hợp trước.”

“Nếu con bé chịu hợp tác thì đã không bị đau.”

...???

 

Lại còn lý luận kiểu "đổ lỗi cho nạn nhân"?

 

Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm trên mặt, xoay người định đi thẳng đến phòng hiệu trưởng.

Giáo viên chủ nhiệm vội vàng gọi giật lại:

“Cô gọi hiệu trưởng cũng vô ích thôi, mẹ con cô đang làm quá đấy!”

 

Gọi hiệu trưởng cũng vô ích?

Tôi dừng bước.

Khóe miệng cong lên thành một nụ cười chế nhạo.

Quay đầu nhìn cô ta, đồng thời giơ tay gọi thẳng đến số điện thoại của Sở Giáo Dục.

Loading...