Cô vợ giả ngốc - Chương 99: Ngoại truyện 3 – Tuấn Kiệt.

Cập nhật lúc: 2025-06-17 14:03:39
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nuối tiếc lớn nhất trong cuộc đời của bạn cho tới thời điểm hiện tại là điều gì?

Là đã mất đi một quãng thời gian sống vô ích?

Là mất đi người mình yêu?

Mất đi tuổi xuân, hoài bão, lòng nhiệt huyết…

Hay chỉ đơn giản là thấy mình chưa làm được điều gì lớn lao có ý nghĩa cho cuộc đời?

Đối với Tuấn Kiệt, dường như đó chính là sự nuối tiếc vì bản thân đã không đủ mạnh.

Không đủ vững chắc để có thể bảo vệ được người mình yêu, bảo vệ tình yêu của chính mình.

Quá yếu đuối để rồi hèn nhát lựa chọn đắn đo và lỡ làng vụt mất mọi thứ trong tầm tay.

Quá tham vọng để rồi đến cuối cùng trên tay chẳng còn lại thứ gì đáng giá.

***

Tôi là một đứa trẻ chưa tới mười tuổi đã phải chứng kiến cảnh tượng cả gia đình bị tử thần tới cướp đi. Cơn ác mộng về cái đêm giông gió mà toàn bộ người thân của tôi bị những kẻ lạ mặt thẳng tay tàn sát thường xuyên ám ảnh tâm trí tôi, hiện về qua mỗi giây phút, ngấm vào từng hơi thở, nhịp đập của trái tim.

Cha tôi là một nhà nghiên cứu về cổ mộ. Năm ấy ông cùng đoàn khảo cổ tham gia vào một dự án đi tới một di chỉ nào đó, sau chuyến đi trở về thì toàn bộ đoàn viên đều bị ám sát.

Đêm ấy bởi vì tôi giận dỗi cha đã không cho chơi game trên điện thoại mà bỏ sang nhà hàng xóm để ngủ. Sáng sớm hôm sau trở về nhà lấy cặp sách để đi học thì phát hiện ra chuyện khủng khiếp đó.

Người thân của tôi mới hôm qua còn nói cười, còn dạy bảo tôi, vậy mà bây giờ đang nằm trong vũng máu. Bị sát hại một cách dã man, c.h.ế.t không nhắm mắt.

Tôi như một đứa trẻ không bình thường, miệng liên tục la hét chạy tới lay gọi từng người, nhưng không được bất cứ ai đáp lời.

Toàn thân tôi dính đầy máu, dòng m.á.u còn mang theo nhiệt độ ấm nóng, tanh nồng.

Tôi gào thét trong sự bất lực và hoảng loạn.

Tôi phát điên, như một con mãnh thú mắt hằn học tia m.á.u giữ lấy t.h.i t.h.ể của mọi người không chịu buông tay.

Lúc ấy tôi đã gào khóc thảm thiết, vừa sợ hãi lại giận dữ đến run người.

Vì sao?

Kẻ nào đã làm như thế?

Ông bà, cha mẹ vả đứa em bé bỏng của tôi nữa… Tất cả đều… chẳng còn.

Nỗi căm hận trong tôi to lớn như một ngọn núi khủng bố nhất bên dưới mười tám tầng địa ngục.

Tôi từ một đứa con trai bảo bối của giáo sư khảo cổ học, vốn dĩ nổi tiếng được cưng chiều trở thành đứa trẻ mồ côi. Từ một đứa trẻ có gia đình hạnh phúc yên ấm trở thành một đứa cô độc trên thế gian.

Tôi nhìn tất cả mọi người xung quanh, đâu đâu cũng chỉ có sự hận thù.

Tại sao bọn họ hạnh phúc mà gia đình tôi thì không?

Hà cớ gì tai họa này lại ập đến với gia đình tôi? Bọn họ có tội tình gì?

Sau khi ban bảo trợ xã hội tự ý bán nhà của tôi, cũng không cần biết đến cảm nhận hay hỏi qua ý kiến liền vội vã đưa tôi vào trại trẻ mồ côi.

Giờ đây tôi là một đứa trẻ giống như bao đứa bé bất hạnh khác ở chỗ này, buộc phải trưởng thành sớm.

Chưa đầy một tuần sau khi tôi tới, đã làm cho toàn bộ đám trẻ đầu gấu của trại trẻ đều phải khiếp sợ. Lúc đầu chúng muốn ma cũ bắt nạt ma mới, sau khi chứng kiến con dã thú tàn bạo trong tôi thì bắt đầu chia bè chia phái nhằm cô lập tôi để trả thù.

Đương nhiên là tôi không hề để ý tới mấy cái trò đấy rồi.

Tôi đâu cần bạn, đâu cần bè, chẳng cần gì cả.

Đối với tôi, tồn tại lúc này chính là để chờ một ngày nào đó để báo thù cho gia đình mình.

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

Ngày nào tôi cũng chờ đợi tin tức từ cơ quan chức năng.

Sau ba tháng điều tra, luật sư riêng của cha tôi bí mật cho biết, đã có một danh sách kín mười nhà khảo cổ trong đó có cha tôi đều đã bị sát hại. Nhưng danh tính hung thủ lại không hề đượcđưa ra, mọi hồ sơ của vụ án đều được niêm phong chuyển sang tổ chuyên án X thuộc đội điều tra đặc biệt.

Dù vậy, phần trăm có thể phá được án lại vô cùng thấp. Bởi vì những kẻ trực tiếp ra tay nghe nói đều là những sát thủ được thuê làm việc.

Sát thủ sao?

Thực sự nghề nghiệp này có tồn tại?

Một xã hội pháp trị như thế mà lại để cho những thứ rác rưởi đó hoành hành?

Tôi chợt cười, cười cho thứ gọi là hãy tin tưởng vào công lý.

Đấy chỉ là những lời mật ngọt che mắt thế gian mà thôi. Tôi sẽ là người làm điều này, sẽ tự báo thù cho gia đình, tôi chính là công lý, không cần phải chờ đợi bất cứ một tổ chức hay ban ngành nào đứng ra giải thích bằng một mớ các loại văn bản xáo rỗng.

Ba năm ở trại trẻ mồ côi tôi đã được liệt vào danh sách những đứa trẻ nguy hiểm nhất. Không phải vì tôi hiếu chiến, mà bởi vì tôi là kẻ độc lai độc vãng chẳng gần gũi với bất cứ một ai. Cũng chẳng đứa trẻ nào dám động tới tôi, trừ khi muốn trả giá bằng những trận đấu mạng đổi mạng.

Nơi nào tôi xuất hiện, lập tức nơi đó vắng bóng người. Tất cả đều phải dạt sang một bên tựa như loại bệnh dịch nguy hiểm.

Cho tới một ngày, cô bé vẫn lén đi theo tôi chợt nhảy ra chặn đường và nói rằng: “Em thích anh.”

“Ê, sao anh không nói gì?”

“Trả lời em đi chứ?”

“Im lặng sao, vậy thì em sẽ coi như là anh cũng thích em nhé. Bây giờ em đã là bạn gái của anh rồi đấy!” Cô nhóc con kém tôi một tuổi thì phải. Nhưng có vẻ khôn ranh và rất trưởng thành.

Nghe nói con bé mới tới và thường xuyên bị bắt nạt.

Thì ra vậy, cố tình nhận lấy cái danh nghĩa là bạn gái của Tuấn Kiệt tôi để mà đường hoàng đi lại giữa đám đông không lo bị ngáng chân hay bị ném đồ.

Đúng rồi, đó chính là người cho tới tận bây giờ khi nhớ lại mọi chuyện tôi vẫn còn cảm thấy nuối tiếc.

Em đã dùng cách thức của riêng mình nhảy vào làm xáo trộn cảm xúc vốn dĩ đã bị g.i.ế.c c.h.ế.t trong tôi, khuấy đảo cuộc sống chẳng có tiếng cười của tôi lên... Tôi thấy phiền nhưng lại không chán ghét.

Cho tới khi chúng tôi đều được một nhóm người thuộc một tổ chức có tên gọi là Mod tới tuyển chọn.

Thực chất Mod thuộc thế lực ngầm của quốc gia, chuyên đào tạo những sát thủ phục vụ cho nhiệm vụ ám sát chính trị. Đối tượng tuyển chọn của Mod là những đứa trẻ mồ côi, có tố chất tốt.

Năm đó trại trẻ mồ côi có năm đứa trẻ được tuyển.

Tôi thì không giống như bốn đứa còn lại cảm thấy háo hức khi được người ta nhận nuôi rồi chu cấp mọi khoản sinh hoạt. Bởi vì với khả năng của mình tôi đã hiểu được một chút mục đích của đám người này. Cũng hiểu mối nguy hiểm mà bản thân sẽ phải đối mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-99-ngoai-truyen-3-tuan-kiet.html.]

Vì thế tôi luôn cố gắng bảo vệ em giữa những cạnh tranh sinh tử của đội sát thủ nhí. Chúng tôi cùng tham gia các bài tập, cùng lớn lên bên nhau.

Rồi cùng làm nhiệm vụ.

Tôi nhớ tới mục tiêu nhiệm vụ đầu tiên của em là một người phụ nữ. Đấy là một nhà nghiên cứu khoa học của phòng công nghệ quốc gia. Em đã nói với tôi em không thể làm điều đó với một con người vô tội.

Tôi im lặng, không thể trả lời.

Bởi vì tôi vừa hoàn thành nhiệm vụ của mình và trở lại.

Làm gì có sự công bằng hay thương xót nào đối với một sát thủ cơ chứ?

Cũng như người nhà của tôi? Bọn họ có được nhận sự thương xót?

Một tháng sau đó em mới trở lại, nghe em tâm sự thì người phụ nữ đó có con nhỏ và một gia đình rất hạnh phúc. Nhưng sau khi điều tra, em đã ngỡ ngàng nhận ra, cô ta đang điều chế hàng nghìn liều vắc xin giả để đưa vào hệ thống tiêm chủng cấp quốc gia dành cho trẻ nhỏ dưới năm tuổi.

Cô ta được người ta thuê để làm việc tàn ác đó?

Thì ra là chuyện cô ta làm đã bị phát hiện, nhưng cấp cao lại không muốn để lộ tin tức ra, để cô ta sống thì lại sợ kẻ địch dùng tài năng của cô ta vào mục đích khác, vậy nên mới mới bị bí mật trừ khử.

Nhiệm vụ của em đã hoàn thành như vậy.

Nghe em kể tới giây phút em xuống tay, nghe em xúc động bật khóc mà tôi chỉ muốn vươn tay ôm lấy an ủi em nhưng lại thôi.

Đối với một sát thủ, không thể yếu đuối. Càng không thể có tình yêu.

Trái tim không được phép rung động.

Bởi như vậy đối với bản thân hay người được yêu cũng chính là điểm yếu chí mạng.

Điều này không được phép xuất hiện.

Hơn nữa tôi còn mục đích lớn lao cần phải làm, đó là báo thù, chính vậy lại càng không muốn kéo theo em vào mối quan hệ nguy hiểm này.

Tôi ích kỷ nhận lấy tình yêu của em, ích kỷ thừa nhận tình cảm của em mà chẳng hề đáp lại.

Vì bảo vệ em, bảo vệ thứ tình cảm thiêng liêng đó mà tôi phải cất giấu nó thật kỹ vào nơi tận cùng của trái tim mình.

Giữa hai chúng tôi vô tình biến thành mối quan hệ mập mờ đúng như lời bài hát “Trên tình bạn dưới tình yêu” của Min.

Ở trong Mod, tôi và em chính là những sát thủ số 1, số 2 khiến bao kẻ ghen tị trong đó có Lyan.

Bằng cách nào đó, cô ta biết về thân thế, cũng biết được kẻ thù của tôi.

Nghe chính miệng cô ta nói có thông tin về giao dịch của nhóm sát thủ năm xưa đã tới gia đình tôi, lúc ấy con ác quỷ bao năm ngủ quên trong tôi đã bị đánh thức.

Tôi điên cuồng tra hỏi nhưng cô ta vẫn kiên quyết không nói.

Quả nhiên rất xứng với biệt danh nữ quái của cô ta.

Đến khi tôi gần như muốn điên lên liều mạng thì cô ta mới ác độc đưa ra một điều kiện, chính là tôi phải tự tay gi/ết em. Nghe thế tôi đã muốn bóp nát cô ta ra thành thịt vụn, nhưng rồi tôi lại chợt nghĩ.

Ao ước của em chẳng phải là được tự do, muốn dừng lại tất cả những chuyện này, không phải sao?

Tôi sẽ giúp em, tương kế tựu kế tạo ra một màn ve sầu thoát xác, thành công giải thoát em khỏi tổ chức Mod.

Nhưng trớ trêu thay, em ngủ liền một giấc rất rất dài vẫn không chịu tỉnh lại. Tôi hối hận vô cùng, tự trách và dằn vặt bản thân chẳng sao có thể tìm được bất cứ biện minh nào để tự tha thứ cho mình.

Tới khi tôi gặp một người cũng tên giống như em: Ngọc Ly.

Tôi dần phát hiện ra một sự thật đáng sợ khác: Linh hồn em đã chuyển sang thân xác của một người khác.

Nó thực sự tồn tại, không còn là trên những câu chuyện hoang đường nữa.

Em đã trở lại và căm thù tôi?

Tôi chấp nhận, thậm chí còn muốn em cũng như tôi lúc trước, dùng dao… cứ thế trả lại tôi một nhát.

Nhưng em lại không làm gì, điều này còn khiến tôi day dứt và khổ sở hơn gấp ngàn lần.

Tôi như cái bóng vẫn âm thầm quan sát em.

Ngày tháng qua đi, tôi rình rập rồi đau theo nỗi đau của em, thấp thỏm giận hờn và hạnh phúc khi em vui vẻ. Lấy đó làm động lực, là nguồn để tiếp tục mục vốn đã sắp đi chệch hướng.

Tôi bây giờ thành ra như vậy đấy, tràn ngập tự ti và thấp hèn.

Nhiều khi tôi đã muốn từ bỏ, ngay cả việc báo thù cũng dần trở nên vô nghĩa, nhưng sau cùng nó lại thành cái cớ để tôi có thể lần nữa tới gần em hơn.

Đầu tiên là việc loại bỏ thế lực của L.

Đêm đó chúng tôi tấn công vào hang ổ của Lyan, bắt sống cố ta. Liên tiếp sau đó là lật tẩy Quốc Vượng, kẻ đã hạ lệnh cho L sát hại gia đình tôi.

Cùng đoàn người Ngọc Ly đi tới lăng mộ Hoàng Đế. Nghe câu chuyện tiền kiếp về tình yêu của bọn họ và rồi tôi đã hiểu bản thân chẳng còn chút hy vọng nào nữa rồi.

Tôi đã bại ngay từ đầu. Bởi em tồn tại ở đây không phải là vì tôi.

Thực sự là không cam lòng.

Giá như là em rời bỏ tôi vì sai lầm kia tôi còn chấp nhận được. Đằng này em đối với tôi cũng chỉ như một người lạ mặt chợt cắt ngang qua đời nhau. Tôi chẳng là gì, không đáng để là thứ gì???

Chính thế, nên khi nhận được lời đề nghị hợp tác của Khánh Vi, tôi đã đồng ý. Sau đó tương kết tựu kế để tàn dư còn sót lại của L đều bị Bá Tùng tiêu diệt hết.

Lần đó tôi cũng thấy được bản lĩnh và tình cảm của Duy Hoàng đối với em.

Lần này thì tôi nguyện ý thua.

Lùi lại thật xa để chúc phúc cho em.

Chỉ là cỗ thân thể kia của em lại tỉnh rồi. Tôi không có ý gì khác, muốn qua nhìn một chút mà thôi, nhưng Ngọc Hà cứ như gà mẹ bảo vệ con dùng mọi cách ngăn cản.

Người chị này của em, rất lạ thì phải.

Mỗi khi rảnh tôi đều ghé qua một chút. Bất kể sớm, trễ, mưa, nắng.

u cũng là tìm lại chút màu sắc cho cuộc sống u ám này của bản thân thôi mà. Hoàn toàn không có ý gì khác. Tôi thề!

——

Thế hệ sau của Duy Hoàng Ngọc Ly sẽ xuất hiện trong những bộ truyện sau. Cảm ơn mọi người đã luôn yêu quý và ủng hộ tác giả An Nhiên.

Kính chúc mọi người luôn vui vẻ, hạnh phúc!!!

Loading...