Cô vợ giả ngốc - Chương 98: Ngoại truyện 2 - Ngọc Hà
Cập nhật lúc: 2025-06-17 14:03:38
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm ấy tôi đã tỉnh lại sau một giấc ngủ rất dài. Tuy cơ thể còn vô cùng mệt mỏi nhưng ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu tôi lại không phải lo lắng về chuyện đó. Thứ tôi quan tâm lúc đấy chính là đứa em gái ngốc Ngọc Ly.
Nhìn cha mẹ vẫn còn ở bên hết mực chăm sóc cho mình tôi lại càng thêm bất an lo lắng, em gái đâu rồi?
Chẳng nhẽ trong tai nạn lần đó nó đã…
Tôi gần như đã tuyệt vọng khi nuôi ý nghĩ ấy trong đầu. Tới khi các bác sĩ giám định xong tình trạng của bản thân, sau ngần ấy năm, mặc cho cổ họng khô khốc đau đớn, giọng nói khàn đặc của tôi cất lên lời đầu tiên chính là đặt ra câu hỏi: “Em con đâu?”
“Nó rất khỏe mạnh sung sướng, sao con dại vậy hả, dù gì nó cũng là một đứa vô dụng bỏ đi, tại sao con phải dùng thân mình để che chắn cho nó chứ? Con có biết là con ngu ngốc lắm không, hại mẹ bạc cả tóc vì lo lắng cho con, vậy mà vừa tỉnh dậy không hỏi mẹ được một câu, đã nghĩ tới con ranh tệ bạc đó?” Mẹ tôi vẫn như cũ chẳng hề thay đổi, lặp đi lặp lại cái mớ suy nghĩ lệch lạc cực đoan của mình. Nhưng đầu óc tôi lúc này chỉ dừng lại ở thông tin, Ngọc Ly vẫn còn sống và khỏe mạnh, đối với tôi, nhường ấy đã đủ rồi.
Nói ra thì đúng là cảm thấy thật xấu hổ, cha mẹ tôi chính là những người tệ nhất tôi từng gặp trong đời.
Không phải bởi vì bọn họ đối xử với tôi không tốt, mà là bởi vì sự ghẻ lạnh, phân biệt đối xử với chính đứa con gái ruột thịt của mình, em gái song sinh của tôi – Ngọc Ly.
Có lẽ, trên đời này chỉ có tôi là người thân duy nhất yêu thương em.
Đúng vậy, tôi yêu quý em ấy bởi đây chính là bản sao của bản thân mình, là một phiên bản lỗi do chính cha mẹ tôi đã gây ra. Đáng nhẽ một đứa con bị khiếm khuyết thì càng cần nhận được sự quan tâm của cha mẹ, nhưng em tôi thì ngược lại.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
Nghe nói trước lúc năm tuổi, cha mẹ tôi chưa hề phát hiện ra sự khác thường của em, vẫn cho rằng một đứa trẻ đặt đâu ngồi đấy là đứa trẻ ngoan, hết mực khoe khoang. Nhưng cho tới một ngày hai người bọn họ phát hiện ra căn nguyên của hành vi ấy liền ra sức ghét bỏ kỳ thị.
Tôi cũng chỉ là một đứa bé ngang tuổi ấy, vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng mỗi khi em bị đánh tôi đều ôm em vào lòng che chở. Bởi chỉ cần tôi làm như vậy, mẹ tôi sẽ dừng tay vì không lỡ khiến tôi bị thương. Dần dần, bảo vệ em ấy đã trở thành một loại bản năng trong tôi.
Lớn hơn chút, tôi bắt đầu tìm hiểu các thông tin để can thiệp giúp em tôi hòa nhập với cộng đồng. Việc tôi dắt theo em ấy đi cùng khắp nơi tuy cha mẹ tôi không thích cũng vẫn phải buộc chấp nhận vì tính tình tôi vốn dĩ ngoan cố.
Dần dà Ngọc Ly đã quen dần với người lạ, đôi khi có thể tự đáp lại hai, ba câu hỏi một cách rõ ràng. Tôi nhớ rõ khi đó bản thân mình đã xúc động cỡ nào. Tôi mừng tới rơi nước mắt, niềm vui này giá trị hơn gấp nhiều lần việc cha mẹ mua cho tôi những món quà đắt giá đang thịnh hành.
Số phận run rủi một lần tình cờ tôi biết được một hội nhóm tụ tập rất nhiều những đứa trẻ bất hạnh và người thân của họ đều rất thành kính tôn thờ một người được gọi là Đấng Sáng Thế. Người có quyền năng biến ước mơ của con người thành sự thật.
Tôi nằm vùng ở đó một thời gian dài để quan sát rồi mơ hồ nhận ra phép màu là có thật. Tôi đã tin và đăng ký trở thành thành viên nguyện cống hiến hết mình cho ngài ấy.
Bắt đầu từ những việc nhỏ, dần dần là tới chuyện lớn, tôi mù quáng nguyện hiến tế sức lực cho Đấng Sáng Thế, cầu mong điều ước của bản thân sẽ trở thành sự thật.
Mong ước duy nhất của tôi khi tham gia cầu nguyện chỉ là chữa khỏi bệnh cho em gái, giúp em ấy trở nên nhanh nhẹn yêu đời, là một người bình thường.
Thứ phải đánh đổi lần này chính là châm lửa đốt tòa nhà Vian.
Hàng trăm người đã bị ngọn lửa tàn ác cướp đi sinh mệnh.
Tôi nhìn đôi tay của mình mà cảm thấy ghê tởm cùng sợ hãi. Hơn tất cả, điều khiến tôi ân hận nhất là đã thành sự thật. Tôi đã tự biến bản thân trở thành con rối để bọn chúng lợi dụng. Ngọc Ly vẫn thế chẳng hề được nhận sự diệu kỳ của tạo hoá.
Tôi quyết định lật đổ L. Để không còn ai khác bị lừa gạt giống mình, để những sinh linh vô tội không bị sát hại vô cớ.
Nhưng trong lúc tôi gom mọi bằng chứng đi trình báo công an thì xảy ra chuyện. Khi ấy tôi chỉ biết dùng chính bản thân mình để che chở cho em.
Vậy là tôi đã ngủ năm năm đằng đẵng, giờ đây tôi đếm từng ngày mong chờ để được em ấy.
Ngọc Ly xuất hiện, ánh mắt em nhìn tới khiến trái tim tôi run rẩy. Trong đó có sự đau lòng, có tình yêu và cả sự tự chủ.
Em ấy đã khỏi?
Nhưng sao lại đau lòng?
Kẻ nào đã làm Ngọc Ly của tôi phải như thế?
Là L sao? Hay cha mẹ tôi? Hay Duy Hoàng?
Dù là ai thì cũng không được phép.
Bản sao của tôi, phần tốt đẹp, lương thiện nhất mà tôi giữ gìn không cho phép bất kể kẻ nào xâm phạm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-98-ngoai-truyen-2-ngoc-ha.html.]
Tay bác sĩ điều trị cho tôi là người của L.
Để bảo vệ bản thân, tôi đã vờ như đã mất trí nhớ. Sau nhiều lần trải qua các bài test tâm lý bọn chúng liền tin rằng ý định phản bội của tôi hoàn toàn bị lãng quên sau ngần ấy năm. Chúng thôi miên biến tôi thành công cụ để tiếp tục đi giế.t người.
Và rồi nhiệm vụ tiếp theo chính là mạng của Duy Hoàng. Người chồng cũ trên danh nghĩa năm năm của tôi, hiện tại là bạn trai Ngọc Ly.
Thực ra, tôi cũng không có ý định sẽ xuống tay. Tôi nhận ra tình cảm của Ngọc Ly đối với anh ta là thật. Nhưng người đàn ông này không khiến tôi cảm thấy an tâm.
Lựa chọn tới nhà họ Võ ở một thời gian chính là để xử lý khúc mắc này. Đồng thời tôi còn nhận ra, có quá nhiều kẻ thù đang nhắm tới anh ta, vì an toàn của Ngọc Ly tôi càng cần phải ở lại đây.
Thì ra mục tiêu của tổ chức L chính là Duy Hoàng. Lyan, Khánh Vi, Ái Lan đều vì anh ta mà đến, vì anh ta mà muốn xuống tay với Ngọc Ly.
Tôi phải làm gì?
Tôi ẩn ý giúp Ngọc Ly nhận ra những mối nguy hiểm này. Điều khiến tôi vô cùng kinh ngạc, đó chính là tính cách của em. Chẳng lẽ, việc chuyển mình từ ngốc nghếch sang thông minh sẽ là như vậy?
Tôi đã hoài nghi và lén đi làm xét nghiệm ADN. Không phải kẻ giả mạo.
Đúng là em ấy, bản sao, không còn là bản sao nữa, giờ đã là một phần sinh mệnh của tôi, độc lập và quyết đoán.
Nhưng một người đột nhiên thông minh như thế là bất bình thường.
Điều này liệu có khiến em gặp nguy hiểm không?
Biến cố gì đã từng xảy ra mà tôi không được biết?
Dù thế nào thì tình cảm em dành cho tôi cũng vẫn y nguyên và tôi cũng vậy.
Rồi cái ngày định mệnh ấy. Ngày mà tôi đã biết được tất cả những hoài nghi của mình là không sai, rốt cuộc tôi cũng đã biết được chính xác em là ai!
Tư Tế? Một linh hồn xuyên qua cả ngàn năm mà tới. Vậy Ngọc ly của tôi ở đâu?
Chắc chắn linh hồn trong này không phải Ngọc Ly rồi. Tôi buồn nhưng không quá sốc. Mặc cho em là ai thì cũng vẫn mãi là em gái của tôi.
Cho tới ngày nọ, em đưa tôi tới một căn phòng đặc biệt rồi chỉ vào cô gái xinh đẹp xa lạ đang nằm trên giường bệnh.
Em nói: “Ngọc Ly ngốc đã ngủ đủ lâu rồi, chị nên đánh thức cô ấy dậy.”
Lúc này tôi đã là nữ tổng tài có tiếng trên thương trường, bao nhiêu năm chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, vậy mà khi nghe em nói như thế, tôi đã oà khóc như một đứa trẻ.
Thì ra, em của tôi vẫn còn tồn tại, linh hồn bé nhỏ ấy thực sự vẫn luôn chờ đợi tôi tới che chở.
Vài năm sau, cuối cùng thì em ấy cũng đã nghe được tiếng lòng của tôi mà chịu mở mắt ra.
Ánh nhìn đó, tôi nhận ra, chỉ có em, chính là em đã thực sự trở lại.
Lần này chẳng cần nguyện cầu cho em bất cứ điều gì nữa, vô tư vui vẻ như em âu cũng chính là niềm hạnh phúc vô giá mà rất nhiều người khát cầu.
Cha mẹ nhiều lần chạy tới xin tha thứ, nhưng tôi đã không còn niềm tin vào bọn họ nữa. Những gì có thể đền đáp công sinh thành chỉ có khoản tiền trợ cấp hàng tháng, tình nghĩa đã cạn, chẳng còn gì ngay từ cái khoảnh khắc tôi biết được ý định của bọn họ muốn bán nội tạng của em tôi.
Ranh giới cuối cùng đã bị đạp đổ.
Từ nay trở đi, so với người qua đường còn muốn lạnh nhạt hơn.
Hai chị em chúng tôi ở bên nhau rất vui vẻ, đôi khi sẽ tới chơi với vợ chồng Duy Hoàng, nhưng rất ít khi gặp bọn họ.
Có lẽ điều khó chịu nhất chính là gã đàn ông tên Tuấn Kiệt, thỉnh thoảng lại nhảy ra làm xáo trộn cuộc sống của chúng tôi. Giá như tôi đủ mạnh, đánh đuổi được gã đi thì tốt biết mấy.
Như vậy, hẳn là sẽ viên mãn hoàn hảo!!!
—-