Cô vợ giả ngốc - Chương 97: Ngoại truyện – Người vợ hoàn hảo.

Cập nhật lúc: 2025-06-17 14:03:37
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi là người có khả năng nhìn thấu tương lai của người khác nhưng lại không thể thấy trước được tương lai của chính mình.

Ngay khi sinh ra tôi đã không giống với những đứa trẻ khác, bởi vì tôi có thể giao tiếp với thần.

Được lựa chọn làm người canh giữ thần điện.

Sau này Hoàng Đế đặt cho tôi một cái chức vụ nghe mỹ miều lắm. Đó là Tư Tế.

Mà theo cách gọi của dân gian thì chính là cô đồng.

Công việc của một Tư Tế chính là giúp Hoàng Đế những việc thờ tự, đôi khi sẽ đưa ra những góp ý giúp ngài ấy có hướng đi đúng đắn để cai trị giang sơn.

Một ngày nọ, Hoàng Đế vô tình thấy mặt Tư Tế.

Qua nhiều lần gần gũi, chúng tôi đã ở bên nhau.

Đó là Thiên ý, cũng là duyên kiếp!!!

***

Vùng Tây Bắc vốn dĩ có địa hình hiểm trở. Đa số dân cư tập trung nhiều ở khu vực trung tâm của thành phố và phía chân núi, nơi có nhiều khu du lịch tự phát.

Riêng ở sâu trong những dãy núi thì lại rất ít người lui tới. Mà đoàn thám hiểm Ngọc Ly tham gia gồm chín người, đều là những thành viên khảo cổ nghiệp dư. Tuy vậy nhưng không chỉ kiến thức ngay cả kinh nghiệm thực tế lại rất phong phú.

Lần này bọn họ theo những tư liệu thu lượm được đi tìm ngôi mộ cổ của một vị quý phi sống vào thế kỷ thứ mười lăm. Nghe nói, lúc sinh thời, đây chính là người được vua sủng hạnh nhiều nhất, nhưng vì đoản mệnh mà ra đi lúc vừa mới hai mươi. Mộ của bà ta được xây cất rất quy mô, lại thêm vô số vật bồi táng theo… Mục đích của đoàn người chính là những món đồ được chôn theo kia.

Đương nhiên rồi.

Trong đoàn có một thầy phong thủy cỡ ngoài năm mươi tuổi, tên Long, dáng người ông ta cao gầy khỏe mạnh; luôn cầm trên tay cái la bàn âm dương để dò đường. Ngọc Ly không hiểu nên đi ngay phía sau chăm chú nhìn.

Cô quan sát hồi lâu cũng không thấy cái kim trên đó có biến chuyển gì liền rất thắc mắc. Cũng rất muốn hỏi nhưng đắn đo mãi lại thôi.

Dù sao cũng từng là Tư Tế, cho dù không còn nhớ kiến thức cũ thì chuyện liên quan tới phong thủy hẳn là phải biết đôi chút. Nhưng cố tình là không biết tới cái la bàn này, có điều giờ mà hỏi lại thành ra không hay, nên cô đành nhịn lại chờ đợi.

Bọn họ đi suốt một ngày đường, cuối cùng cũng tới một thung lũng ngập tràn hoa cúc vàng. Đây đều là cúc vàng mọc tự nhiên, trải khắp nơi, trong tầm mắt ngoài những vách núi đá vôi bao quanh thì chỉ còn lại màu vàng của hoa.

Đoàn trưởng là một người đàn ông trẻ tên Vỹ, tầm ba mươi tuổi, dáng người lực lưỡng khỏe mạnh. Anh ta có một cửa hàng chuyên bán đồ cổ giả và thật rất lớn ở khu chợ trời. Đối với chuyến đi này cũng rất kỳ vọng.

Lúc này ông Long và Vỹ đang dò lại các chi tiết trên tấm bản đồ được scan lại.

“Vị trí của chúng ta đang đứng là ở phía trên của mộ cổ. Cửa hang nằm ở hướng chính tây.” Vỹ nhỏ giọng nói, tám người còn lại đều đưa mắt nhìn theo hướng tay của anh ta.

Đó là một ngọn núi cao sừng sững, cây cối rậm rạp.

“Mọi người nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta sẽ tiếp tục.” Anh ta lại lên tiếng.

Ngọc Ly ngồi xổm xuống vạt cỏ bên cạnh nhìn những bông hoa cúc. Dưới ánh hoàng hôn chúng ánh lên vẻ độc lạ khác thường.

Nếu như quan sát kỹ, loài cúc vàng này hoàn toàn khác xa so với những loại cô từng biết.

Mỗi cây chỉ có một cành hoa mọc thẳng từ mặt đất lên, trên đó có lá bao xung quanh đài hoa. Các cánh hoa vàng tươi cuộn lại thành hình ống xếp chồng lên nhau nhiều lớp khiến bông hoa thêm dày và cứng.

Cô nhìn hồi lâu liền cảm thấy mê mẩn liền tiện tay nhổ một gốc đút vào trong ba lô nhỏ đeo sau lưng.

Sáng sớm hôm sau, đoàn người bắt đầu khởi hành đi tìm cửa mộ. Họ vừa đi thì Duy Hoàng cũng đã chạy tới chân núi và tức tốc cùng người của mình cẩn trọng lần theo dấu vết tiến vào đây.

Bằng kinh nghiệm từng tích luỹ qua bao năm đạo mộ, rất nhanh đoàn thám hiểm đã thấy được lối vào. Trái ngược với dự đoán của mọi người về phương hướng của ngôi mộ.

Hầu hết mộ thì đều sẽ bị đưa xuống dưới lòng đất. Nhưng mộ của vị quý phi này lại là ở phía trên cao.

Đoàn người đi theo những bậc thang nhỏ luồn lách leo tới đỉnh núi.

Dù lối đi chật hẹp nhưng lại có gió lưu thông nên cũng không cảm thấy quá áp lực.

Đoàn người lặng lẽ nối đuôi nhau đi hết cả một đoạn hang dài. Ngoc Ly là thành viên nữ duy nhất được ưu tiên đi ở giữa. Mặc dù bản lĩnh đ.ấ.m đá của cô không phải bọn họ không biết, nhưng cứ vô thức mà sắp xếp như vậy mỗi lần hợp tác với nhau nên Ngọc Ly cũng quen rồi.

Đi hồi lâu rốt cuộc cũng thấy lối ra thông thẳng tới đỉnh núi.

Có thể nói, chính xác đây là một cái miệng núi lửa đã ngừng hoạt động từ lâu.

Nó giống như một cái bát tô thật lớn chứa đựng vô vàn kỳ quan đang bày ra trước mắt mọi người.

Ngay từ cửa hang là một dãy bậc thang bằng đá cẩm thạch nối xuống vị trí trung tâm. Tại đó có một đài tế, bên cạnh đó là cỗ quan tài, hẳn là của quý phi nọ.

Bốn xung quanh là những bức tượng người hầu bằng đồng cao cỡ một mét, tay bê khay có chứa đủ loại đồ dùng bằng vàng.

Dọc theo lối đi là những cây cúc bằng vàng, với cánh hoa tinh xảo y như thật. Mọi người vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Với kinh nghiệm của bọn họ thì chẳng ai dám mạo hiểm xông lên trước cả.

Lúc này Vỹ quay sang nhìn ông thầy phong thủy. Ông ta vẫn chăm chú quan sát cái la bàn lúc này chiếc kim vốn không nhúc nhích đang quay tứ tung.

“Thế nào?”

“Không rõ, có thứ gì đó đang ở đây.” Ông Long cẩn trọng đáp: “ m dương bất ổn.”

“Nhìn xem, đây chính là một cổ mộ lộ thiên, qua bao nhiêu năm tháng mà nó vẫn vẹn nguyên như vậy? Hơn nữa, người c.h.ế.t thuộc âm, mặt trời thuộc dương, cho dù người ta mong muốn đưa người đã khuất tới nơi cao ngất như này để rút ngắn khoảng cách lên tới thiên đình, thì dương khí quá mạnh cũng không tốt cho phần âm. Hẳn là phải có gì đó để có thể đảo cực ở đây…” Nói rồi ông ta nhìn ra bốn xung quanh.

Bây giờ đang là ba giờ chiều, ánh mặt trời tuy không chói chang như lúc trưa nhưng vẫn còn rất mạnh. Tuy vậy, đứng ở đây lại chẳng hề cảm thấy cái nắng của mùa Hè dữ dội chút nào, chỉ thấy gió mát mang theo hơi lạnh từ bốn phía thổi tới.

“Vậy giờ tính sao?” Một người đàn ông trong số bọn họ lên tiếng.

“Chờ.” Ông Long thở dài nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-97-ngoai-truyen-nguoi-vo-hoan-hao.html.]

Vậy là tất cả ngồi tại cửa hang đó chờ tới tận đêm khuya. Ngọc Ly lại lôi cây hoa cúc ra nghiên cứu g.i.ế.c thời gian.

Đúng lúc mặt trăng lên miệng núi liền xảy ra hiện tượng có một không hai.

Ánh sáng trắng nhẹ nhàng chiếu lên trên đài tế, đột nhiên bị khúc xạ ra thành nhiều tia sáng khác chiếu thẳng tới những cặp mắt của đám tượng người hầu sau đó hiện lên một hình ảnh người phụ nữ chậm rãi đi lại giữa con đường hoa cúc vàng.

Bóng dáng người đó thướt tha trong bộ cung trang hoa lệ, gương mặt đẹp lạnh lùng, tĩnh lặng như một mặt hồ không chút gợn sóng.

Có lẽ chính là vị quý phí kia.

Bóng người nhẹ nhành lướt đi qua đám người hầu tới trên cỗ quan tài hướng lên mặt trăng rồi bay lên, sau đó biến mất.

Ánh sáng cũng tắt.

Tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau. “Đây chính là rạp chiếu phim thời cổ đại?”

“Cuốn phim gốc hẳn là được đặt bên trên đài tế!” Ngọc Ly hào hứng chỉ.

“Nó được thiết kế trùng khớp giữa góc chiếu của ánh trăng tới những bức tượng kia mới ra được như thế đấy!” Sỹ bật cười. “Nhưng nếu em thích anh sẽ lấy về rồi lắp đặt cho em.”

“Cô ấy sẽ không thích đâu.” Duy Hoàng đột nhiên xuất hiện từ phía sau lên tiếng.

Anh trợn mắt nhìn Ngọc Ly khiến cô rụt cổ không nói gì, tuy vậy vẫn cứ ngồi im ở đó không nhúc nhích.

Đoàn người thấy Duy Hoàng cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên. Trước kia, anh chính là thần tài của bọn họ, bất cứ cổ vật gì chỉ cần báo tới là vị thần tài này sẽ mua. Nhưng bây giờ, đã có Ngọc Ly, cô còn đi cùng nữa, không những thu mua tất cả mà còn bao nuôi cả vật tư.

Duy Hoàng nhìn Ngọc Ly một lát sau đó thở dài bước tới chen m.ô.n.g ngồi vào bên cạnh.

“Em không về đâu.” Cô bĩu môi nói.

“Ừ.” Anh thờ ơ đáp.

[Không giục sao?] Ngọc Ly kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt anh rầu rĩ tủi thân liền mềm lòng: “Đợi lấy xong đồ chúng ta sẽ về.”

“Nơi này không đơn giản đâu, làm gì có cái cổ mộ nào mà không có chút khó khăn nào đã tới được trung tâm như thế?” Duy Hoàng cau mày liếc mắt sang nói với Sỹ.

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

“Anh có phát hiện gì không?” Sỹ mỉm cười hỏi lại anh.

Duy Hoàng lắc đầu nhìn lại phía đài tế, một cảm giác rất không thoải mái ập đến khiến anh cau mày nói: “Tôi có thể cho thêm tiền công, cổ mộ này báo lên cho nhà nước, sáng mai chúng ta trở về.”

“…” Tất cả mọi người nhìn nhau.

“Cứ nghỉ ngơi qua đêm nay rồi tính.” Nói rồi ông Long lấy từ trong túi ra một vài viên đá đặt ở xung quanh cửa hang rắc thêm một thứ bột gì đó.

Cả một đống người chen chúc nhau tại cửa hang suốt một đêm.

Sáng hôm sau khi mặt trời vừa ló, lúc tia sáng đầu tiên chiếu lên đài tế, bọn họ lại lần nữa chứng kiến cảnh tượng như đêm qua.

Cuối cùng đều quyết định trở về.

Ngay khi bọn họ vừa đi, lớp cát mịn bên dưới đài tế khẽ lao xao chuyển động nhưng bị xác cây hoa cúc mà Ngọc Ly nghiên cứu vò nát cản lại, không dám vượt qua bậc thang xông xuống dưới.

Sau chuyến đi này, Duy Hoàng đã bí mật liên hệ với đoàn thám hiểm cảnh báo chuyện Ngọc Ly đang có thai, để họ kiếm cớ giấu tin tức đối với cô. Mặt khác, chỉ cần cô có ý định muốn đi đâu, anh đều dùng tiền mua chuộc người nơi đó từ bỏ mạo hiểm ở nhà hưởng thụ.

Dần dần cái bụng nhỏ của Ngọc Ly cũng lớn hơn. Lúc này thú vui của cô lại chuyển sang sửa nhà.

Toàn bộ nội thất trong nhà đều bị đổi.

Tiếp đến là kết cấu kiến trúc.

Sửa đến mức Duy Hoàng trở về nhà mình mà cứ ngỡ như bước vào mê cung đặc huấn của đội đặc nhiệm.

Hỏi ra thì Ngọc Ly tỉnh bơ nói: “Đây là chuẩn bị cho các con.”

Chính là từ khi bác sĩ siêu âm nói trong bụng cô là hai cậu nhóc thì Ngọc Ly đã bắt tay vào chuẩn bị. Không những có kế hoạch huấn luyện từ nhỏ lại còn liên hệ với cả Trọng Đạt khi chúng đủ sáu tuổi sẽ cho vào chỗ của anh ấy để tham gia rèn luyện thực tế.

Duy Hoàng nghe xong cũng chỉ biết tủm tỉm cười. Ít ra thì anh ấy cũng sẽ không giống như ai kia suốt ngày phải ghen với con vì bị nó chiếm mất vợ.

Ngọc Ly mà như thế này thì chắc chắn các con sẽ không còn yêu quý mẹ chúng nữa, khi ấy cô sẽ chỉ thuộc về anh thôi.

Chỉ tiếc thời gian đã chứng minh một điều ngược lại.

Hai cậu nhóc Minh Khang và Minh Phúc vô cùng quấn mẹ.

Chỉ cần hoàn thành tốt bài tập là sẽ được mẹ thơm một cái nên cả hai nhóc đều nỗ lực hết mình.

Có ai đó ghen tới mức liên tục tăng độ khó thử thách của hai cậu nhóc lên, nhưng mỗi lần như vậy, phần thưởng của bọn nhóc đều được tăng gấp đôi.

Anh ôm lấy cô hờn dỗi thủ thỉ: “Vợ à, anh nghĩ chúng ta nên cho hai tên phản bội kia đi ở rể sớm.”

“…” Ngọc Ly trợn mắt nhìn.

Duy Hoàng vẫn không sợ hãi tiếp tục nói: “Minh Khang cho sang nhà Tuấn Phong, Minh Phúc cho sang nhà anh Quân.”

Ngỡ rằng sẽ phải thuyết phục rất nhiều nên anh đã chuẩn bị rất nhiều lý do để đưa ra, nào ngờ Ngọc Ly lại lập tức đáp ứng.

Tiễn hai ông kễnh con của mình đi nghỉ dài hạn trước khi đủ tuổi để vào trại tập huấn, Duy Hoàng liền vui mừng trở lại biệt thự nhà họ Võ hí hửng được trở lại sống những ngày thế giới hai người thì nhận được tin chấn động ngang với sức công phá của b.o.m nguyên tử.

“Em đi vài hôm để tìm lại cảm giác thanh xuân…”

Mẹ nó, lại phải đi tìm vợ!!!

—-

Loading...