Cô vợ giả ngốc - Chương 96: Kết thúc
Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:59:51
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mẹ nó…” Duy Hoàng nổi giận đang muốn tung cước đạp vào cô ả thì bị Ngọc Ly ôm chặt lấy kéo lại.
“Em tin anh, bình tĩnh đi, anh mà như thế là thành ra có tật giật mình đấy!” Ngọc Ly nén cười càng ôm chặt lấy eo Duy Hoàng.
Còn lâu cô mới để cho anh chạm vào cô ả, cho dù là đạp, một cái cũng không được.
“Cô đã không có được người đàn ông của tôi, tự hành hạ bản thân mình ra nông nỗi này thì cũng thôi đi, còn cố tình làm thêm trò hề nữa, chẳng biết cô nghĩ sao, cơ mà tôi cảm thấy nhục thay cô luôn đấy.” Ngọc Ly chậm rãi nói.
“Á!!!” Ái Lan ôm lấy đầu bịt tai thét lên: “Câm mồm, mày không được nói nữa!”
Sự túng quẫn cộng thêm nỗi oán hận như một con mãnh thú mạnh mẽ đ.â.m thẳng vào trong tròng Ái Lan, làm cho cô ta cảm thấy như muốn điên loạn. Cơ thể phập phồng run rẩy vừa cố kìm nén lại như muốn bùng nổ dữ dội.
Cô ta hít sâu một hơi, nhịp thở nông và gấp chẳng khác gì một bệnh nhân bị hen suyễn lâu năm. Làm sao bây giờ, cô ta cần một lối thoát. Nhưng… đánh cũng không lại, ngay từ khi bắt đầu đã ở thế hạ phong rồi.
Càng lúc cảm giác nhục nhã như Ngọc Ly nói càng lớn dẫn và bành trướng trong lòng cô ả. Ái Lan cảm thấy cô ta điên thật rồi.
Rõ ràng là có thể trốn thoát, vậy mà lại quay trở lại đây để báo thù.
Thù không báo được mà đường sống cũng hoàn toàn bị chặt đứt.
Đầu óc cô ta xoay chuyển nghĩ đủ mọi kế hòng thoát thân. Sau cùng liền tỏ ra khó nhọc nói: “Anh Hoàng, em xin lỗi, em biết sai rồi, anh tha cho em lần này được không? Nể mặt chúng ta là anh em họ, anh hãy tha cho em đi…”
“Xin lỗi cơ đấy?” Ngọc Ly nghe vậy liền giễu cợt.
“Anh Hoàng, em sai rồi, em sai rồi, em sai rồi…” Ái Lan dường như không nghe thấy sự chế giễu của Ngọc Ly, miệng liên tục lẩm bẩm nhìn Duy Hoàng bằng ánh mắt tha thiết.
“Chúng ta không có họ.” Duy Hoàng gằn giọng nói, rồi liếc sang nhìn Khánh Toàn phân phó: “Cậu xử lý lốt đi.”
Nói rồi anh ôm theo Ngọc Ly xoay người muốn rời khỏi.
Ái Lan thấy vậy liền không cam lòng nhào người lên toan đuổi theo nhưng đã bị Khánh Toàn đạp trở lại.
Cho dù cô ta không cam lòng nhưng cũng chợt nhận ra mình đã cầu xin sai người thế lên lập tức gọi theo Ngọc Ly: “Chị dâu, em xin lỗi, chị hãy tha cho em lần này có được không?”
Cha cô ta không còn, tổ chức L cũng đã bị đánh tan, bây giờ cô ta rơi vào tay đám người này chắc chắn lành ít dữ nhiều. Cô ta thực sự sợ hãi.
Nghe vậy, khóe môi Ngọc Ly lại cong lên, cô xoay người lại khoa trương: “Ôi chao, cô nói xin lỗi tôi? Không phải chứ? Tôi đúng là thụ sủng nhược kinh.”
Tất cả mọi người: “...” [Cô lại diễn trò nữa à?]
“Chồng à, em không biết gì hết, người cô ta đắc tội là anh, mắc mớ gì lại đi xin lỗi em.” Ngọc Ly giả bộ sợ hãi ôm lấy cánh tay của Duy Hoàng lắc mạnh.
Duy Hoàng bật cười, giơ tay nhéo lấy cái mũi nhỏ xinh có nốt ruồi son của Ngọc Ly yêu chiều nói: “Lẻo mép!”
“Anh có lạc đề không?” Ngọc Ly ghé vào tai anh hỏi nhỏ.
“Đi về!” Duy Hoàng không để ý câu hỏi của cô, vòng ôm người đi thẳng trước sự khó hiểu những diễn viên quần chúng còn lại.
Ai cũng cứ ngỡ là lệnh ông không bằng cồng bà, cô ả kia tha thiết xin lỗi Ngọc Ly như thế chả nhẽ lại không tha.
Vậy mà...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-96-ket-thuc.html.]
Ui xời, đúng là sát thủ m.á.u lạnh làm gì có tình thương, nhất là với kẻ thù một hai muốn mạng của mình.
Ái Lan càng hoảng hốt, cô ta đành cố gào lên: “Ngọc Ly, em biết lỗi rồi, chị cho em xin lỗi...”
Ngọc Ly bật cười, [Có vẻ như thuốc vẫn còn tác dụng, đến kêu xin tha mà cũng đắm đuối như thế.] Tuy vậy cô cũng chẳng dừng chân, vẫn bước về phía cửa thông xuống cầu thang. Rốt cuộc thì quyền quyết định vẫn nên giao cho Duy Hoàng, cô thực sự không muốn dính líu tới những chuyện này.
Nếu như sự việc tối nay của cô ả mà thành, giờ phút này người chịu nỗi đau khổ muốn c.h.ế.t đi kia chả phải chính là Ngọc Ly cô hay sao? Vậy nên hà cớ gì cô cần để ý tới.
Ngọc Ly lồng ngón tay của mình vào tay Duy Hoàng khẽ nói: “Giữa hai chúng ta chính là sợi dây gắn kết bằng linh hồn, cho dù nghìn băng vạn núi cũng chẳng thể chia cắt nổi. Bất cứ chuyện gì xảy ra, chỉ cần anh nói em sẽ tin. Cho dù có đớn đau cũng sẽ tin… Vậy nên, anh nhất định không được để em thấy niềm tin của mình bị đặt sai chỗ, biết chưa?”
“Cảm ơn em!” Anh gật đầu nhìn cô, trong mắt là biết bao nhiêu điều to lớn nhưng cũng chẳng cần thiết phải nói ra. Chỉ cần ở bên nhau, thế là đủ.
Hai người tay trong tay sóng vai đi xuống, cuộc sống sau này đương nhiên sẽ không còn sóng to gió lớn nhưng những chuyện dở khóc dở cười vụn vặt phát sinh hàng ngày đương nhiên là chẳng thiếu.
Thấy hai người không muốn đóng kịch tiếp, vậy là cảnh tượng hỗn loạn trên sân thượng cứ thế tan rã.
Phía sau, đám người Minh Quân nhìn nhau khẽ bĩu môi rồi liếc sang Trọng Đạt: “Thấy chưa, chỉ có những người có vợ mới hiểu được.”
Trọng Đạt: “...” Lại nữa?
“Ánh mắt đấy là sao hả?” Anh ấy gào to lên đuổi theo đám người.
Sân thượng lúc này chỉ còn lại Ái Lan, tên đàn ông kia cùng đám vệ sĩ của Duy Hoàng. Cô ả xụi lơ ngồi đó, ánh mắt vô hồn nhìn về phía đoàn người cho tới khi khuất bóng. Vậy là mọi chuyện đã thực sự chấm hết, cô ta đã mất tất cả rồi, ngay cả tương lai sau này cũng chưa biết sẽ đi về đâu.
Một thời gian sau, nghe nói hai cô ả Ái Lan và Khánh Vi đã biến mất khỏi thành phố, còn bọn họ đang ở đâu thì không ai rõ ngoài Duy Hoàng.
Nhà họ Nguyễn cũng bị rơi vào vòng lao lý, hoàn toàn bị xoá sổ.
Ngọc Ly trở lại cuộc sống gia đình vẫn hăng say với thói quen sưu tầm cổ vật đến nỗi quên cả chồng nên đôi khi ở biệt thự nhà họ Võ sẽ diễn ra cảnh tượng tổng giám đốc Song Thiên giả bệnh để làm nũng vợ.
Tới khi chiêu trò này không còn lừa được Ngọc Ly nữa thì anh đã có kế sách cao tay hơn đó là hăng hái cày cấy cho tới khi Ngọc Ly có tin vui.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
Ngỡ rằng cô có thai thì sẽ hạn chế chạy nhảy, nào ngờ…
“Vợ con đâu?” Bà Lam Anh xách theo cả một đống thuốc bổ dành cho bà bầu tới hỏi Duy Hoàng.
Anh nghệt mặt ra đưa cho bà ấy tờ giấy nhắn cô để lại: “Mẹ xem đi, con dâu tốt của mẹ đây.”
[Em nghe nói ở tỉnh A mới phát hiện ra một mộ cổ, em tới đó đây. Đừng lo, em ổn lắm!]
Ngắn gọn, đủ xúc tích.
“Còn không mau đi tìm nó về!” Bà Lam Anh thở dài thúc giục.
“Mẹ nghĩ là con tới thì có tìm về được không?” Anh nhăn nhó hỏi.
“Còn không đi mau, những nơi như thế làm sao có thể thích hợp với phụ nữ đang mang thai.”
“Vâng, vâng…” Duy Hoàng lập tức đứng dậy tất bật chạy ra cửa.
Bà Lam Anh nhìn theo chỉ biết thở dài, không biết lần này có gặp được con bé không!