Cô vợ giả ngốc - Chương 95: Diễn viên phim con heo

Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:58:53
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Khánh Vi gào lên trả lời xong cảm giác thất bại lập tức xâm chiếm tâm can, cô ta xụi lơ treo trên cánh tay của hai vệ sĩ to cao.

Ánh mắt cô ta dừng trên gương mặt bình thản của Ngọc Ly, chợt nhếch miệng nở nụ cười nhợt nhạt hàm chứa ác ý.

Ngọc Ly liếc qua rồi vụt chạy ra ngoài, cô đứng trước thang máy bấm mở mãi hồi lâu, chỉ cần một giây trôi qua đối với Ngọc Ly lúc này cũng áp lực tựa như ngàn ngọn núi đè xuống đỉnh đầu, chèn vào lồng n.g.ự.c không thở nổi.

Mồ hôi cô toát ra như tắm, từ trên đầu chảy vào mắt làm nhòe đi tầm nhìn, bộ lễ phục màu đỏ đô trên người cũng thấm ướt sũng, dường như có thể vắt ra nước.

Lòng cô cồn cào sốt ruột đang định rẽ sang chạy cầu thang bộ thì bị Minh Quân tóm lấy kéo lại: “Bình tĩnh, em muốn bỏ mạng hay sao? Ba mươi sáu tầng đấy!”

“…” Ngọc Ly khựng lại rồi mím môi xoay người đứng nhìn ô số đang giảm dần. Đầu thì nóng nhưng đôi bàn tay cô đã lạnh toát, thoáng run rẩy. Miệng mấp máy nửa ngày mới phát ra âm thanh: “Em không sao, Duy Hoàng chắc là sẽ ổn. Cảm ơn mọi người.”

“Ừ.” Minh Quân nhẹ đáp, ngay sau đó thang máy cũng mở ra. Năm người đàn ông cùng Ngọc Ly vội vã tiến vào.

Không ai nói thêm gì.

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

Chỉ chốc lát đã lên tới tầng trên cùng của Song Thiên.

Đây là một căn phòng rộng đặt rất nhiều máy tập thể hình, là nơi thể thao giải trí lành mạnh cho cả nhân viên cũng như khách hàng.

Lúc này ở lại hoàn toàn im lặng, dưới ánh trăng mờ nhạt chiếu vào qua ô cửa sổ bằng kính, không có một bóng người.

Tất cả nhìn nhau rồi rẽ sang cầu thang thoát hiểm đi tiếp lên sân thượng.

Cửa vừa mở, bầu không khí áp lực đột nhiên được thay thế bởi một cơn gió lồng lộng từ bên ngoài thổi tới. Gió lớn làm vạt áo sơ mi của Khánh Toàn phồng lên phát ra tiếng phần phật, mái tóc của Ngọc Ly cũng bị cuộn loạn xạ quất vào đôi vai trần đau rát.

Ngay tại khoảng nền rộng ở giữa, cạnh mấy chậu cây cảnh, ở đó đang trải một mảnh vải thô màu đen rộng. Có hai cột đèn studio bật sáng rọi vào bị trí trung tâm mảnh vải đó, chiếu lên hai thân hình không mảnh vải đang quấn lấy nhau. Một máy quay phim cũng đang tự động chạy.

Đột nhiên trái tim của Ngọc Ly nhói lên, lệch nhịp. Cô đứng khựng lại không dám bước tiếp. Hốc mắt nóng hổi nhòe đi không còn nhìn thấy gì nữa.

Chỉ có đám đàn ông đi cùng là hùng hổ xông lên, tiếng la hét thất thanh bất chợt vọt vào trong tai Ngọc Ly. Cô run lên dữ dội, đôi chân như đổ chì, nhưng cả người lại rã rời dường như muốn gục ngã.

Đột nhiên có một vòng tay cứng rắn ôm chầm lấy cô vào lòng, xộc vào mũi cô là hơi thở quen thuộc cùng giọng nói có chút ngạc nhiên vang ở bên tai: “Em lên đây làm gì?”

Ngọc Ly cứng người cũng quên luôn phản ứng.

Cảm giác đầu tiên là đau lòng, sau đó là bài xích, đồng thời lại không cam lòng..

Mãi lâu sau cô mới cất tiếng, giọng như mếu: “Anh được trở thành diễn viên phim con heo à?”

“Cái gì?” Duy Hoàng ngạc nhiên hỏi, rồi như hiểu ra chuyện gì anh bật cười nói: “Bình tĩnh nào. Anh không sao, em nhìn xem, vẫn còn nguyên vẹn.”

Vừa nói anh vừa cầm tay cô chạm lên bộ quần áo còn nghiêm chỉnh của mình, rồi tiếp tục: “Mấy trò này sao có thể hại được anh?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-95-dien-vien-phim-con-heo.html.]

Bấy giờ Ngọc Ly mới chớp mắt chống tay vào n.g.ự.c anh, cố mở to mắt nhìn lại người đàn ông của mình từ trên xuống dưới. Một lát mới hắng giọng hỏi: “Thế anh cũng lên đây làm gì? Đi xem phim con heo?”

“Anh muốn xem bọn chúng muốn giở trò gì?” Duy Hoàng tủm tỉm cười: “Anh thề là nãy giờ anh đều ngồi ở đây không hề nhìn ngó linh tinh.”

Ngọc Ly trợn mắt nhìn.

“Tai cũng đeo phone, em xem này.” Anh móc từ một bên ra tai nghe còn chưa tháo đặt vào tai cô và giải thích thêm: “Vậy nên hỗn loạn vừa xong anh mới biết mọi người lên đây.”

“Điện thoại anh không liên lạc được.” Ngọc Ly bĩu môi nói. “Tai phone nghe nhạc ở đâu ra?”

“Phone này, ipod của tên kia, điện thoại của anh bị rơi đâu đó rồi.” Anh hất cằm về phía đám người Bá Tùng. Trước mặt bọn họ là người đàn ông có vẻ ngoài bặm trợn, lúc này đang rụt cổ ngồi bên cạnh một ả đàn bà, mà không ai khác, người này chính là Ái Lan.

Cả hai đều được khoác vội quần áo vào, sắc mặt Ái Lan vẫn còn ửng hồng, gương mặt vặn vẹo khó chịu, cổ họng khẽ rên rỉ.

Dường như… thuốc vẫn còn phát huy tác dụng?

Ngọc Ly nheo mắt quay sang nhìn Duy Hoàng, anh nhún vai không để ý nói: “Tại mọi người lên sớm quá đấy…”

Anh đang nói chợt thấy có người lườm mình thì lập tức sửa giọng: “Thực ra bọn chúng là tàn dư của tổ chức L, muốn dùng Ngọc Ly để đe dọa tớ, tớ lại muốn nhìn xem chúng sắp xếp vai diễn gì cho mình nên là theo tới đây. Nhưng kịch bản này khó quá, đành từ chối để bọn chúng tự diễn.”

“Cô cũng giỏi nhỉ?” Ngọc Ly nhìn Ái Lan giễu cợt. Tới lúc này tảng đá lớn trong lòng cô mới được bỏ ra.

Mặc dù đầu óc Ái Lan lúc này có chút m.ô.n.g lung, nhưng cô ta vẫn đủ biết tình huống trước mắt là như thế nào. Tia ác độc hiện rõ ràng nơi khóe mắt, hằn học chiếu tới Ngọc Ly: “Tại sao? Tại sao?”

Cô ta cảm thấy thật không cam lòng, nhìn Ngọc Ly chính là hận thấu xương, rất muốn xông lên sống c.h.ế.t một phen. Nhưng vô lực.

Tình huống này cô ta hoàn toàn bất lợi, Ái Lan hiểu rằng những người trước mắt này… đối với cô ta chỉ một tay cũng có thể dí bẹp, đâu xứng làm đối thủ. Hôm nay khi cô ta chấp nhận cái thỏa thuận kia cùng Khánh Vi, cô ta đã biết bản thân mạo hiểm cỡ nào.

Nhưng chấp niệm của Ái Lan với Duy Hoàng vẫn quá lớn. Thế nên bây giờ cô ta mới phải trả cái giá đắt này.

Chẳng những không tiêm được chất kích thích vào anh, còn bị anh tiêm ngược vào người sau đó ép diễn cùng với tên đàn em của mình.

Cho dù cô ta vốn chẳng sạch sẽ gì, nhưng phải làm chuyện đó cùng người đàn ông khác ở ngay trước mặt người mình thích rõ ràng là vô cùng tàn nhẫn.

Ái Lan đã hiểu sâu sắc, trong mắt Duy Hoàng, cô ta không là gì cả. Người đàn ông này rõ ràng lúc nào cũng mỉm cười hòa nhã, nhưng thực ra lại tàn nhẫn nhất trên đời. Mặc kệ cô ta gào khóc van xin, anh vẫn lặng yên ngồi ở đó chẳng thèm nhúc nhích.

Chỉ tiếc khi cô ta nhận ra người này không phải là người mà cô ta có thể đắc tội, có thể yêu nổi thì đã quá muộn mất rồi.

Nhưng Ái Lan lại vẫn cứ không cam lòng, cô ta ngước mắt nhìn Ngọc Ly chợt cười rộ lên: “Con ngốc, tao đã chơi qua chồng mày rồi, mùi vị quả nhiên không tệ.”

Ngọc Ly nhíu mày: “Cô thật đáng thương, mơ tưởng chồng tôi đến nỗi ngủ với người khác cũng có thể tưởng tượng ra được.”

Ái Lan xiết chặt tay, cả người hơi run lên: “Đừng để anh ta lừa, cô thấy tôi không? Liệu ai có thể kiềm chế nổi?”

Loading...