Cô vợ giả ngốc - Chương 94: Đánh tốt lắm

Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:58:52
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đừng kéo tao, con tiện nhân này, mày dám đánh tao, hôm nay tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!" Khánh Vi gào lên vùng thoát khỏi sự khống chế của Tuấn Kiệt tiếp tục vung quyền đánh về phía Ngọc Ly.

Tuấn Kiệt chợt biến sắc.

Khí thế của Khánh Vi giống y như chó điên vậy, khiến những người bình thường đứng xung quanh đó cũng phải rụt rè e ngại.

Ngọc Ly lại chẳng thèm để ý cứ thế đi nhanh ra phía cửa của phòng đại tiệc.

Bên ngoài hành lang trái ngược với bên trong, ở đây tương đối vắng vẻ, hầu như không có khách khứa gì mà chỉ có đám nhân viên Song Thiên đi lại.

Khánh Vi đạp gót giày lộc cộc đuổi theo cô giống như kẻ điên, bỗng nhiên cô ta rút từ dưới gấu váy ra một con d.a.o cầu vồng cỡ bé gài trên đai đùi, đ.â.m thẳng về phía lưng Ngọc Ly.

“Tiện nhân, tao liều mạng với mày!”

Tình huống cực kỳ nguy hiểm.

Đúng lúc này, Tuần Kiệt kịp bắt lấy cổ tay của cô ả rồi giật mạnh về phía sau, quát lên: “Cô điên à!”

Anh vung tay giáng xuống mặt cô ta một cái bạt tai.

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

Khánh Vi trợn mắt lảo đảo, khó khăn lắm mới bám vào tường đứng vững, con d.a.o theo phản xạ lia qua mạn sườn Tuấn Kiệt hiện lên một vệt máu.

Đám nhân viên phục vụ hoảng loạn né ra thật xa.

Đôi khi Song Thiên cũng có ẩu đả, nhưng một cô gái hung dữ như này thì lần đầu tiên bọn họ gặp.

Sắc mặt Tuấn Kiệt tối sầm lại, nghiến răng bước tới xách cô ả lên một mạch lôi đi.

Mọi người lại được phen hú hồn, giật mình dạt hết sang một bên nhường đường.

Đám người này đều điên hết rồi hay sao, đúng là chẳng khác gì chó điên. Lúc tới thì cao quý bao nhiêu, lúc này lại thảm hại bấy nhiêu.

Ngọc Ly cũng chẳng có thời gian để dừng lại, cô vừa chạy ra ngoài vừa liên lạc với Khánh Toàn đồng thời báo cho người của anh cùng truy tìm dấu vết.

Chẳng hiểu sao khi nghe tin Duy Hoàng như thế cô lại chạy ra ngoài. Biết đâu anh chưa rời khỏi đây thì sao???

Khánh Toàn đang ở chỗ bữa tiệc, nhận được tin báo lập tức đuổi theo, hai người gặp nhau ở đại sảnh khách sạn. Sắc mặt anh ta cũng có chút sợ hãi, tái mét. “Ông chủ không có trong Song Thiên?”

“Ừ.” Ngọc Ly nén nỗi lo lắng lại rồi hỏi: “Tra xét tất cả hệ thống an ninh, chưa tới ba mươi phút thì chắc là anh ấy không thể đi xa được.”

“Vâng.” Anh ta tiếp tục liên lạc với giám đốc an ninh của Song Thiên.

Đúng lúc này đám người Minh Quân và Trọng Đạt cũng ra tới nơi, đi phía sau còn có Bá Tùng và vài người khác.

Sắc mặt ai cũng âm trầm tỏa ra sát khí đáng sợ.

“Vừa nãy có một nhân viên đi tới nói rằng em gặp chút chuyện rắc rối với một người đàn ông tên Tuấn Kiệt ở trong nhà vệ sinh nên nhờ chuyển lời cho cậu ấy. Duy Hoàng liền đi ngay.” Trọng Đạt gằn giọng.

“Em vẫn luôn ở tại bữa tiệc.” Ngọc Ly thở dài.

“Mẹ kiếp, con ranh kia được Tuấn Kiệt mang đi rồi, bắt được bọn chúng thì có phải sớm tìm ra chỗ của cậu ấy hay không?” Bá Tùng tức tối nói.

Nghe vậy Ngọc Ly lập tức thấy chột dạ, chính cô đã quên mất điều này…

“Thôi được rồi! Đứng đây cũng không giải quyết được chuyện gì, mau cho người phong tỏa lại tất cả các tuyến thông tin xem có thu được gì không? Thân thủ của Duy Hoàng cũng không tệ đến mức dễ dàng bị đưa vào rọ chứ?” Minh Quân cau mày nói rồi dẫn đầu đi vào trong phòng an ninh.

“Sao rồi?” Trong Đạt lên tiếng hỏi.

Giám đốc an ninh của Song Thiên nhìn một đám người ùa vào phòng liền hoảng hốt, có lần nào mà mấy người này tụ tập một chỗ là không xảy ra chuyện đâu, mà chẳng hiểu sao lần nào cũng dính níu tới anh ta luôn.

“Bọn chúng đánh lừa chúng ta thôi, tổng giám đốc chắc chắn chỉ ở một chỗ nào đó tại đây, chưa thể ra ngoài. Chiếc xe khả nghi vừa rời khỏi kia trên đó là một kẻ khác.” Anh ta lau mồ hôi trán báo cáo.

“Bắt được con ả kia chưa?” Bá Tùng lạnh giọng hỏi.

“Bắt được rồi, nhưng người đàn ông đi cùng thì đã thoát.”

“Cô ta đâu?” Đáy mắt Bá Tùng hiện lên tia độc ác.

“Đang được đưa vào đây ạ.” Giám đốc an ninh hơi sợ hãi khí thế của anh, cẩn trọng đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-94-danh-tot-lam.html.]

Ngay sau đó có hai vệ sĩ bước vào phòng, Khánh Vi bị kẹp ở giữa lôi xềnh xệch theo. Cô ta không ngừng giãy giụa, mắt tức giận đỏ lên, miệng bị bịt băng dán chỉ ư ư nói không lên lời.

Bản thân cô ta xuất thân trong gia đình có địa vị và thế lực, từ nhỏ đã quen với thói độc đoán, có bao gì bị ủy khuất như vậy?

Mặc dù trước kia bị Võ Quốc Vượng không chế nhưng địa vị và thế lực bên ngoài của nhà họ Nguyễn là thật, cô ta lại là đại tiểu thư, ở cái tỉnh này, nếu muốn, cô ta chính là một tay có thể che trời.

Vậy mà hết lần này tới lần khác đều bị thất bại dưới tay của một con ngốc.

Ánh mắt cô ta đỏ lên hung ác ghim chặt lên trên người Ngọc Ly.

Chỉ tại cô, nên cô ta mới rơi vào loại hoàn cảnh này.

Rất có khả năng, ngày hôm nay cô ta cũng không còn đường sống để mà trở về nữa. Nếu vậy, nhất định phải kéo theo Ngọc Ly cùng làm đệm lưng, bằng không thì sẽ không từ bỏ ý đồ.

“Nói xem, Duy Hoàng đâu?” Bá Tùng ra hiệu cho một vệ sĩ giật băng dán ra, híp mắt hỏi.

Khánh Vi nhếch miệng cười nhổ ra một bãi nước bọt về phía Ngọc Ly: “Con khốn, hôm nay có c,h.ế.t tao cũng muốn được thấy mày đau khổ, nhìn người đàn ông của mình bị chơi tới c,h.ế.t.”

Ngọc Ly chợt rùng mình, cô nhìn rõ sát ý từ bên trong cặp mắt kia.

Cô biết, ả nói thật, không phải là chỉ đe dọa.

Sắc mặt Bá Tùng trầm lại, vừa định nói, thì Khánh Toàn đột nhiên xông tới: “Nếu cô ta không nói được, vậy tôi đây không ngại giúp cô ta một tay.”

Vừa nói, tiếng “Ba, ba” cũng vang lên, Khánh Toàn đã vung tay cho Khánh Vi hai cái tát.

Cô ta bị đánh cho đầu óc choáng váng, mắt nổ đom đóm, tầm nhìn lập tức chút mơ hồ.

Khánh Toàn hơi lắc cổ tay, nhếch miệng cười nói: "Các vị, đây là lần đầu tiên tôi đánh phụ nữ, nhưng lại chẳng có chút ngượng ngùng, ả đàn bà này thật sự nên đánh! Tôi một chút cũng không áy náy.”

Bá Tùng nhếch miệng nhìn anh ta tán thưởng: “Đánh tốt lắm!”

Lúc này Khánh Vi mới kịp định thần lại, khi nãy cô ta bị Ngọc Ly cho hai bạt tai, Tuấn Kiệt một cái nữa, miệng vẫn còn ê ẩm; giờ lại thêm hai cái… Mẹ nó đúng là bữa tiệc ăn vả hay sao?

Khánh Vi phùng má lên, gương mặt cô ta đã bị sưng tấy gần như mất sạch cảm giác, liền hét lên. “Các người có biết tôi là ai không? Lại dám đánh tôi, chán sống rồi?”

“Câm miệng!” Minh Quân bực bội quát.

Uy áp tỏa ra khiến cô ả tái mét mặt, rụt vai nép vào hai vệ sĩ đang giữ chặt lấy ả.

Cô ta biết người đàn ông này, chính là ông trùm ngành ô tô nội địa, đừng nhìn vào cái mác doanh nhân kia mà coi thường. Con người này rất đáng sợ, rất nhiều thế lực chính trị, thậm chí hắc bạch đạo đều phải nể vài phần. Những điều này là cô ta nghe cha mẹ trong lúc tán gẫu có nhắc qua.

Nhưng ở trong lòng Khánh Vi, Minh Quân chính là một nhân vật trong truyền thuyết, vốn không có thực.

Cho nên, cho tới bây giờ cô ta chưa từng nghĩ sẽ thực sự gặp anh ấy ngoài đời, còn nghe nói trong tay anh ấy có nắm giữ bí mật gì đó to lớn lắm.

Tất nhiên là cô ta cũng không biết, cái bí mật đó chính là những thông tin mà Duy Hoàng thâu tóm trên toàn bộ hệ thống của mình nhằm bảo đảm an toàn cho tất cả thành viên năm người bọn họ.

Mặc dù Khánh Vi chẳng hiểu tại sao người này lại xuất hiện ở đây, anh ấy có quan hệ gì với đám người này, nhưng nhìn chung có vẻ qua lại cũng chả tệ.

Cô ta vội vàng lên tiếng van xin: “Anh Quân, những người này cố ý vu khống tôi, anh có quen biết với cha tôi, xin anh hãy giúp tôi…”

“Duy Hoàng đâu?” Minh Quân lạnh lùng hỏi.

“Không…” Khánh Vi đang định nói tiếp từ “biết” thì liếc thấy anh cầm con d.a.o quân sự trên tay.

Kiểu dáng của lưỡi d.a.o này còn đáng sợ hơn con d.a.o cầu vồng của cô ta nhiều lần, đều là lưỡi cưa và móc câu nhỏ, chỉ cần cắt qua, đảm bảo m.á.u sẽ chảy không ngừng, sẹo cũng khó có thể biến mất.

"Anh Quân, anh muốn làm gì? Các người… đây chính là ngang nhiên hành hung, sẽ bị đi tù…” Khánh Vi run rẩy nói, mỗi bước chân của Minh Quân như đang ép mạnh lên tinh thần của cô ta.

“Đứng lại đó, đừng có tới đây…” Khánh Vi gào lên, cả người mềm oặt. Ánh mắt của người đàn ông này quá đáng sợ. Hóa ra lời đồn anh ấy ăn thịt vợ mình là thật… người bình thường sao có thể sinh ra được loại sát khí kia.

Mặc cho Khánh Vi vẫn thét lên không ngừng, Minh Quân cũng chẳng dừng lại tỏ ý buông tha.

Cô ta sợ tới sắp phát điên và chưa lần nào trong đời cô ta cảm thấy hối hận vì đã đưa ra hành động lần này. Cô ta nhìn anh ấy giống như nhìn thấy quái vật.

Cuối cùng đành cắn răng nói: “Ở trên tầng thượng của Song Thiên.”

"Cái gì?"

“Tôi nói Duy Hoàng ở trên tầng thượng của Song Thiên.”

Loading...