Cô vợ giả ngốc - Chương 93: Chúc hai người may mắn!
Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:56:43
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời tiết lúc này mới chớm sang Hè, nhưng không khí đã bắt đầu oi bức.
Phòng đại tiệc ở Song Thiên có rất đông khách mời, vậy mà đám người Duy Hoàng lại đặc biệt nổi bật ở trong một góc phòng. Bọn họ chỉ cần ngồi ở đó thôi cũng đã khiến bầu không khí có thêm phần náo nhiệt, vô số ong bướm vờn quanh bay qua bay lại muốn gây sự chú ý.
Nhưng không thành.
Bề ngoài, mối quan hệ của bốn người bọn họ với Tuấn Phong cũng không thể hiện sự thân thiết nên ít người biết được bọn họ xuất hiện ở đây là khách mời của ai, hay chỉ đơn giản là bạn của Duy Hoàng – Ông chủ Song Thiên, mà phần đông thì cũng không biết rõ thân phận từng người, nhất là của Trọng Đạt và Bá Tùng.
Vài kẻ có chút quen biết trong thương giới cố ý dẫn theo người nhà tới chào hỏi Minh Quân và Duy Hoàng, cũng có một số không biết xấu hổ đánh tiếng ngầm dẫn mối nhưng đều bị từ chối thẳng thừng.
Bản chất của những lão già và đám người cơ hội khi tới những buổi tiệc này thường là như vậy. Thế cho nên mới hay có những tai nạn ngoài ý muốn xảy ra.
Mà biến số trong đó chính là sự xuất hiện của một người.
Ngọc Ly đang nói chuyện vui vẻ cùng La Ly và mấy người bạn của cô ấy thì một tiếng gọi ẩn chứa sát ý mãnh liệt vang lên.
“Ngọc Ly!"
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
Cô sửng sốt một giây, sau đó mới quay đầu lại.
Chỉ thấy một đôi nam nữ vừa đi từ cửa vào mà chính cô gái đó đã gọi cô.
"Tôi không nghĩ nhanh như vậy chúng ta đã gặp mặt? Tôi xin giới thiệu, đây là Tuấn Kiệt bạn trai của tôi!" Khánh Vi cười khoái trá.
Ngọc Ly khẽ liếc nhìn cô ta, giữa hai đầu lông mày lóe lên một tia lạnh lùng vô hình, cũng không trả lời. Cô im lặng đứng đó khó hiểu nhìn Tuấn Kiệt.
Cô không dám chắc bản thân rất hiểu người đàn ông này, càng không nói là chính mình vẫn còn có niềm tin vào anh ta. Tuy nhiên, việc anh ta trở thành bạn trai của Khánh Vi thì chắc chắn là điều vô lý nhất trên đời.
Thấy Ngọc Ly vẫn bình thản đứng đó sắc mặt không có chút tức giận gì, đáy lòng Khánh Vi chợt nôn nóng, cô ta mỉm cười ghé sát lại gần dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy để hỏi: “Nghe nói chuyện cô mượn xác hoàn hồn là có thật, nếu như mà thông tin này bị tiết lộ ra ngoài thì sẽ ra sao nhỉ? Tôi nghĩ không phải tất cả mọi người sẽ tin, nhưng chỉ cần đám nhà khoa học nhận được chút tiếng gió là được rồi...”
Ngọc Ly gật đầu: “Khi đó người bị lôi đi m.ổ x.ẻ đầu tiên chính là cô.” Nói rồi cô xoay người kéo theo La Ly muốn rời đi.
Khánh Vi thấy mình bị xem nhẹ thì lập tức bước nhanh về phía trước chặn lại đường đi của Ngọc Ly, chế nhạo: "Giả bộ cái gì? Tôi nghe nói cô với Tuấn Kiệt trước kia là một đôi phải không? Còn nghe nói hình như là cô mê đắm anh ta nhưng không được đáp lại nữa. Hiện tại anh ta đã trở thành bạn trai của tôi, mà cô thì đã trèo được lên người đàn ông lắm tiền khác, hẳn là cũng không cảm thấy ghen tị đi, phải không?”
Ánh mắt Ngọc Ly đột nhiên trở nên sắc bén. Cô quay lại nhìn Khánh Vi, lạnh lùng nói: "Khánh Vi, tôi khuyên cô một câu, đã may mắn sống sót thì nên giữ cái miệng cho sạch sẽ!"
Khánh Vi đắc ý nói: "Nhà họ Nguyễn của tôi cũng đâu phải là dạng tầm thường, cô đừng có mà lấy trứng trọi đá...”
Hiện Tại Võ Quốc Vượng đã chết, họ Nguyễn không còn bị khống chế nữa liền tha hồ bành trướng thế lực đi khắp nơi. Cô ta không tin một Trần Ngọc Ly bé nhỏ mà cô ta lại không thể áp chế được.
Cô ta đã để ý tới Võ Duy Hoàng từ rất lâu rồi nhưng anh vẫn luôn phớt lờ cô ta, ngay khi mới tham gia tổ chức L, được giao nhiệm vụ tiếp cận với Duy Hoàng cô ta đã tự nhủ đây chính là người đàn ông thuộc về riêng mình.
Tuy nhiên vì Ngọc Ly xuất hiện đã làm thay đổi kế hoạch đó. Khánh Vi liền hận cô tới thấu xương, dám chiếm mất người đàn ông của cô ả. Nhưng cũng không sao. Sớm muộn gì cô ả cũng sẽ thu được người đàn ông đó về tay mà thôi.
Dường như Ngọc Ly đã nhìn thấu tâm tư của cô ta, lạnh lùng liếc một cái, sau đó cười mỉa mai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-93-chuc-hai-nguoi-may-man.html.]
"Thật xin lỗi, bởi vì tôi thực sự không cảm thấy quen biết anh ta là chuyện tốt đẹp tới cỡ nào, vì vậy tôi mới phải coi như không quen đấy. Cô có hài lòng với câu trả lời này không?"
Tuấn Kiệt: “...???”
Khánh Vi nhất thời đổi sắc mặt: “Cô!”
“Vậy nên, chó khôn không cản đường, ân oán của chúng ta nếu muốn tiếp tục hãy chọn một nơi khác, cô cũng vẫn cần cái vỏ bọc đại tiểu thư nhà họ Nguyễn này chứ? Bằng không thì tôi và cô… ngay ở đây cũng được.” Ngọc Ly trào phúng nói.
“Em nghĩ như vậy?” Tuấn Kiệt trầm giọng cắt ngang.
“Nghĩ? Chẳng phải đó là sự thật hay sao? Quen biết anh tôi có lợi gì? Anh đã làm được gì cho tôi? Tôi luôn thấy như vậy đấy, sao?” Ngọc Ly bật cười châm biếm.
“Tốt nhất anh nên coi kỹ sủng vật của mình, kẻo cắn càn bị người ta đánh lại oán trách chụp cho cái mũ ghen tuông. Nực cười lắm.”
Khánh Vi tức giận đến thở phì phò, sắp không chịu được, cô ta vội vàng kéo cánh tay Tuấn Kiệt, tỏ ra tủi thân nói: “Cô ta dám sỉ nhục em! Tuấn Kiệt, anh nói gì đi chứ! Cô ta chính là đang ghen tức với em.”
Tuấn Kiệt nghe vậy lại có chút bất ngờ.
Ghen tuông sao?
Mặc dù chuyện vợ chồng của cô với Duy Hoàng anh ta không chính mắt nhìn thấy, nhưng lại nghe thấy.
Dù cho không phải rất thắm thiết nhưng đâu phải tạm bợ lấy lệ.
Vốn dĩ anh ta vẫn cho rằng bản thân đã hoàn toàn mất cơ hội, hoá ra vẫn có thể… vô luận là Ngọc Ly chịu thừa nhận hay không thì tình cảm của cô dành cho anh ta chắc hẳn vẫn còn.
Ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng xa cách kia là tình yêu dành cho anh ta vẫn chưa bị phai mờ.
Anh ta nhìn Ngọc Ly, ánh mắt chất chứa biết bao dịu dàng.
Ngọc Ly nhìn lại hai người trước mặt nhếch môi cười. “Nếu tôi nhớ không lầm thì lúc nãy tôi có nhắc là đừng có chụp mũ rồi cơ mà nhỉ?”
“Chị La Ly, chị thấy không, nhìn cô ta thế kia mà đầu óc chắc là hơi kém.” Cô thở dài nháy mắt với La Ly.
“Đi thôi.” La Ly mỉm cười kéo tay Ngọc Ly, cô ấy không thích đứng đôi co ở chỗ này.
Khánh Vi trợn mắt nhìn, quát lên: “Ngọc Ly, cô bớt ở chỗ này giả tạo đi! Tôi còn biết cô đến với Duy Hoàng cũng chính là cướp từ tay Ngọc Hà, nói cho cùng bản chất của cô chính là loại tiểu tam chuyên đi giật chồng người.”
Giọng của cô ta lớn hơn đã khiến vài người chú ý.
Ngọc Ly nhìn cô ta một cái, cười châm chọc: “Đại tiểu thư nhà họ Nguyễn, cô Khánh Vi! Có phải là cô thầm mến tôi không? Hết mang đàn ông tới trước mặt để khiêu khích tôi giờ lại nói tôi đi giật chồng người. Ôi tôi thấy sợ hãi quá! Dù sao với nhan sắc của cô như vậy… rõ ràng là không hợp gu của tôi, đáng tiếc làm sao?”
“Cô!”Khánh Vi có chút hoang mang. Cô ta bị lời nói của Ngọc Ly xoay vòng quanh.
Cho tới khi tiếp thu được thì liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Mà Ngọc Ly thì đã cùng La Ly rời đi. Cô ta không cam chịu gào lên: “Chờ một chút!”
Ngọc Ly cau mày tỏ ra không kiên nhẫn quay đầu nhìn về phía cô ta, cất giọng lạnh lùng nói: “Còn có việc gì?”
Khánh Vi hít sâu một hơi, bước tới trên mặt nở một nụ cười cực kỳ xấu xa nói: “Cô đi cướp chồng của người khác, giờ tôi muốn xem chồng cô bị người ta cướp…”
Trong nháy mắt đáy lòng Ngọc Ly chợt lạnh, một linh cảm bất an ùa tới, cô đưa mắt nhìn về phía ô bàn của Duy Hoàng, không thấy anh đâu.
“Ba!” Một cái tát vang dội
Khánh Vi bị đánh nghiêng đầu đi, má phải lập tức sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Sắc mặt của cô ta trắng bệch cặp mắt trở nên hung dữ.
Định xông lên đánh trả Ngọc Ly.
Một giây kế tiếp.
“Ba! Ba!” m thanh của hai cái tát vang lên.
Khánh Vi ôm mặt, không dám tin nhìn Ngọc Ly.
“Ngọc Ly, cô dám đánh tôi?”
“Mặc dù người ta vẫn nói, chó cắn người một cái, người không nên cắn lại, nhưng tôi luôn cảm thấy, có một số súc sinh không thể nuông chiều, nếu cứ nuông chiều thì sẽ khiến nó rất dễ quên rằng mình họ gì.” Ngọc Ly lạnh giọng nói. Ánh mắt sắc bén quét sang gương mặt của Tuấn Kiệt.
“A! Con tiện nhân này!” Khánh Vi giống như một người điên xông tới phía cô, những người vây xem đều sợ đến choáng váng, nhất thời không biết làm thế nào để ngăn lại.
Con ngươi Ngọc Ly lạnh như băng. Cô quay sang nói nhanh với La Ly, chị gọi cho anh Quân lập tức tìm Duy Hoàng giúp em.
Sau đó cô lui về sau một bước, lạnh lùng giơ chân đạp thẳng vào bụng Khánh Vi đang lao tới làm cô ta ngã sõng xoài ra sàn nhà.
“Anh dung túng bạn gái mình thật đấy, khiến cô ta chẳng khác gì chó dại?” Ngọc Ly cười châm chọc nhìn Tuấn Kiệt.
Người đàn ông này đúng là đủ nham hiểm, muốn dùng cách này để chia rẽ cô và Duy Hoàng? Thơ ngây thật.
Thấy ánh mắt đầy châm biếm của Ngọc Ly, anh ta bước tới đỡ Khánh Vi lên rồi giữ chặt: “Đủ rồi!”
“Chúc hai người may mắn!” Tuấn Kiệt bỏ lại một câu rồi mang theo Khánh Vi rời khỏi.
[Mẹ nó! May mắn cái con khỉ!] Ngọc Ly cũng tức tốc rời khỏi buổi tiệc.