Cô vợ giả ngốc - Chương 92: Chuyện đời không có gì là tuyệt đối

Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:56:42
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong một ngôi nhà nằm ở khu đô thị cao cấp của thành phố. Người đàn ông với thân hình cao lớn vạm vỡ đang đứng tựa lưng vào ô cửa sổ sát đất, từng làn khói thuốc màu trắng theo miệng và mũi của anh ta tỏa ra bay lởn vởn trong căn phòng như những bóng ma.

Bóng dáng Tuấn Kiệt đứng ngược sáng không nhìn rõ biểu cảm cụ thể trên gương mặt, nhưng cả người lại đang tỏa ra một loại áp lực vô hình rất tối tăm và tồi tệ.

Những âm thanh tại căn phòng kia trong những ngày qua anh ta nghe không sót một chi tiết nào. Dù đã nhủ lòng phải chấp nhận nhưng trái tim vẫn cố chấp không chịu bỏ qua.

Càng nghe lại càng khiến con ác quỷ bên trong anh ta rục rịch thức tỉnh. Sự ghen tuông đã lấn áp lý trí nên mới khiến anh ta đưa ra loại quyết định sai lầm này.

Anh ta xoay người bước ra khỏi phòng đi sang căn phòng ở tận cuối dãy hành lang.

Nơi đây từng có thân xác của người con gái anh ta yêu say đắm ngủ lại suốt năm năm.

Đó là người đã từng ở bên anh ta những năm tháng khó khăn nhất của cuộc đời.

Nếu như nói điều gì khiến Tuấn Kiệt hối hận nhất từ trước đến nay, thì đó chính là đã hèn nhát không dám đối diện với chính lòng mình.

Anh ta cầm chiếc điện thoại xoay vài vòng trong tay, ánh mắt từ đau khổ dằn vặt bắt đầu chuyển sang tàn nhẫn quyết đoán.

Cuối cùng dứt khoát soạn một tin nhắn hồi đáp.

Không mất bao lâu sau điện thoại của Tuấn Kiệt lại sáng đèn. Anh ta đọc tin nhắn, xóa đi tất cả, khóe miệng nhếch lên vui vẻ.

***

Năm tháng sau.

“Anh nói sao? Tuấn Phong lấy vợ?” Ngọc Ly kinh ngạc hỏi.

“Ừ, nghe nói là hôn ước do cha cậu ấy sắp xếp từ trước.” Duy Hoàng bật cười đáp.

“Vậy chúng ta có cần chuẩn bị quà mừng gì không?” Ngọc Ly hào hứng hỏi. Trong đầu cô đang nghĩ tới vài thứ cổ quái.

“Không cần đâu, thân phận hiện giờ của cậu ấy là cậu cả phế vật, chúng ta chỉ cần tới dự coi như là hình thức xã giao bình thường.”

Nếu như nói trong số năm người bọn họ, có lẽ người gặp nhiều bất hạnh nhất chính là cậu bạn này.

Cuộc hôn nhân cũng vì thế mà trở nên chẳng quan trọng. Hôn lễ đã được bí mật tổ chức theo nghi thức từ trước, buổi công bố này cũng chỉ là một bữa tiệc thông báo với bên ngoài mà thôi.

“Em đã xem qua những tài liệu về công ty nhà họ Trần anh đưa, anh có thể giúp em làm một số việc không?” Ngọc Ly dựa lưng vào anh khẽ hỏi.

“Ừ.” Anh vòng tay ôm lấy cô, văn phòng tổng giám đốc Song Thiên lúc này đột nhiên trở nên ấm áp lạ thường.

Ngọc Ly đưa ra một số giải pháp cho công ty trong tình huống hiện tại và phân tích lại các trường hợp đã qua.

Sau đó cô phân chia lại công việc, vạch ra từng giải pháp và bước đi cho từng vị trí cụ thể, Duy Hoàng nghe tới đâu không ngừng tán thưởng tới đó.

Thế mới nói, tư chất Tư Tế đâu có khác gì một quân sư, mưu dũng đủ cả, đặt ở đâu cũng phát huy tốt, đây đúng là kho báu trời ban cho anh rồi.

Hai người bàn bạc hồi lâu, sau đó giao cho Khánh Toàn đi giải quyết, chưa tới một tuần sau đó, tình hình công ty đã được cải biến rõ rệt.

Khi Ngọc Hà khỏe trở lại đã tới tiếp quản công ty, tuy dưới sự dung túng mục dũa của ông Trần, có vài người vốn còn bất mãn với cô ấy, nhưng chỉ sau vài lần tiếp xúc, về cơ bản bọn họ đã bị thuyết phục hoàn toàn cùng lên quyết tâm gây dựng lại công ty một lần nữa.

Mà tư chất Ngọc Hà cũng không tệ, uy danh nữ giám đốc của nhà họ Trần cũng đã bắt đầu có chỗ đứng trong giới thượng lưu.

Rốt cuộc, cái công ty tưởng như sắp đứng bên bờ vực phá sản bị rơi vào trong tay của kẻ khác ấy, dưới sự trợ giúp của Ngọc Ly, Ngọc Hà đã hồi sinh thành công lại nó. Khiến người đầu tiên cảm thấy hối hận lúc này chính là ông Trần.

Sau cuộc cãi vã ở bệnh viện, ông ta bỏ đi tới chỗ người tình. Mà cô ả này vốn cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì.

Trước kia ả từng là một gái làng chơi, sau khi hết date trở về mở quán cắt tóc gội đầu nam, mồi chài vài người. Ông Trần trong một lần đã vướng vào bẫy tình của ả. Cho dù bà Trần cũng là loại đàn bà ghê gớm, nhưng suy cho cùng, bà ta vẫn thua một ả gái giang hồ nhiều lắm.

Ông Trần ở với ả một thời gian, sau khi hết sạch số tiền mang theo liền trở thành bảo kê cho quán giúp ả mồi chài khách hàng, cuộc sống ô nhục xứng đáng xếp ở vị trí lót đáy của xã hội.

Đôi lần ông ta tìm đường muốn quay trở lại nhà họ Trần nhưng đều bị bà Trần đánh đuổi.

Đời nào bà ta chịu để ông ta về.

Cái biệt thự này, cả đứa con gái giỏi giang của bà ta nữa, nửa đời về sau chỉ cần phụng dưỡng một mình bà ta là đủ. Thèm đàn ông, bà ta chỉ cần nhấc máy lập tức có cả tá trai trẻ vây quanh. Bây giờ nhìn lại lão chồng già nua mới thấy, lúc trước ông ta nhẫn tâm viết đơn ly dị bỏ bà ta thật là sáng suốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-92-chuyen-doi-khong-co-gi-la-tuyet-doi.html.]

Khi đó bà ta hận bao nhiêu thì giờ này lại biết ơn bấy nhiêu.

Ngọc Hà biết những trò mèo mả gà đồng của cả hai nhưng cũng chẳng thèm quan tâm.

Bởi bì cuộc sống trụy lạc của bà Trần cũng chẳng kéo dài được bao lâu nữa. Sau khi cô ấy nhận được kết quả khám sức khỏe tổng quát của bà ta liền bỏ mặc để bà ta tự vui vẻ hưởng thụ nốt những ngày còn lại.

Có lẽ, số phận của người đàn bà này không thọ dài nhưng cũng chẳng quá khốc liệt.

Đừng quá đòi hỏi việc một người làm việc ác thì phải trả giá, bởi vì chuyện đời không có gì là tuyệt đối!

Ngọc Hà đã lãnh đạo công ty trong loại hoàn cảnh tâm lý như vậy, không mất nhiều thời gian cô ấy cũng đã trở lại với cuộc sống lạnh lùng của trước kia, ngày tới công ty đi làm, tối trở về nhà riêng, đôi khi sẽ tới thăm Ngọc Ly và ghé qua cái cơ thể kia một chút chờ đợi em gái ngốc của mình tỉnh lại.

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

Lúc đầu Ngọc Ly có chút lo lắng nên thường xuyên tới lui động viên, sau này thấy phản ứng của cô ấy đã ổn nên liền bỏ mặc để quay sang chăm lo cho cuộc sống của chính mình.

Bắt đầu sự nghiệp trợ giúp chồng sưu tập đồ cổ, mua đi bán lại - Thú chơi mà Ngọc Ly mới được khai sáng. Mà phần lớn là mua về.

Đối với công việc này cô tỏ ra hăng say, quan tâm và nhiệt huyết hơn cả Duy Hoàng gấp nhiều lần, hễ cứ nghe thấy nơi nào xuất hiện cổ vật là lại lập tức chạy tới.

Nhiều khi còn không nhớ gì tới chồng.

Duy Hoàng lúc này mới thực sự cảm thấy hối hận. Anh nhìn đống đồ cổ chất đầy nhà mà hoa mắt chóng mặt.

Giá như lúc thấy cô nhàn rỗi anh quăng cho cô quyển sách ba mươi sáu tư thế... thì có phải bây giờ thay vì những món đồ xưa cũ, thì anh đã trở thành vật nghiên cứu đắt giá của cô rồi hay không?

Thật là đủ ngu ngốc, quá con mẹ nó hối hận.

Dù là trước kia làm Hoàng Đế hay bây giờ làm tổng giám đốc, suy nghĩ và năng lực làm người rõ là đều thua kém.

Trong lòng người nào đó chợt có một cảm giác thất bại khó tả.

Rốt cuộc một người xuất sắc như vậy, mà anh lại không biết khai thác tốt năng lực của cô trên bản thân mình, là sao?

Anh khó chịu, nên cả thế giới cũng phải khó chịu theo.

Nhìn gương mặt cau có của anh, Trọng Đạt liền tò mò hỏi: "Hoàng, trước giờ cậu luôn rất hòa nhã nhé, vậy mà từ lúc tới tiệc cưới đến giờ đã cau mày năm lần, hất đi ba ly rượu, gân xanh trên trán thì chưa hề có dấu hiệu lặn xuống. Ai không biết lại tưởng người bị ép cưới chính là cậu đấy.”

Duy Hoàng khịt mũi liếc anh ấy một cái.

Đáy mắt ẩn chứa điều gì đó không thể hiểu được, một lát, anh mỉm cười: "Có nói cậu cũng không hiểu đâu."

Trọng Đạt: “???”

Anh ấy nhìn về phía Tùng và Minh Quân, chỉ thấy hai người nhếch miệng cười đầy thâm ý liền càng khó chịu: “Nếu cậu không nói ra, làm sao tớ có thể hiểu được?”

Duy Hoàng thở dài xua tay: "Cậu ấy à, sau này lấy vợ rồi sẽ hiểu.”

Thấy vậy, Trọng Đạt liền biết sẽ không hỏi được cái gì, chỉ có thể từ bỏ.

Hôn nhân thật phức tạp như thế hay sao, trong đầu anh ấy chợt hiện lên hình dáng của một cô gái nhỏ, rồi lại nhìn về phía Ngọc Ly và La Ly ở phía xa đang vui vẻ cười, thầm chê bai người bạn mình đúng là không hiểu phụ nữ...

Loading...