Cô vợ giả ngốc - Chương 90: Con giúp mẹ.

Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:54:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông Trần thấy Ngọc Ly đã xuôi xuôi liền thử thăm dò.

“Vậy, chuyện món nợ kia, con có thể giúp chúng ta một phần hay không?” Rõ ràng vẫn cố cắn chặt không chịu buông.

Ông bà Trần mong mỏi chờ.

"..." Một hồi lâu sau Ngọc Ly cũng không nói gì, cô cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, vô tình tạo ra một loại áp lực thật lớn lao.

Đáy lòng ông Trần đang cảm thấy rất chịu, ông ta đã xin lỗi xong rồi, lời gì cần nói cũng đều nói hết, như thế cũng có thể coi là được rồi đúng không? Vậy cớ sao chút nợ này con ranh kia vẫn không chịu gánh?

"Loại người bất hiếu giống như tôi mà ông còn muốn đặt hy vọng vào hay sao? Chẳng lẽ ông cho rằng trách nhiệm đó thực sự thuộc về tôi à? Mới vừa nãy ông còn thề không đòi hỏi gì ở tôi nữa cơ mà? Đã quên ngay rồi?" Ngọc Ly cười nhạo.

"..." Ông Trần tức giận đỏ bừng mặt nhưng vẫn nghiến răng nói: "Con gái, cha sai rồi! Cha thực sự sai rồi, cho cha xin lỗi!"

"Ha ha ha... ông Trần, ông nhìn xem ông kính cẩn như thế sẽ khiến tôi bị tổn thọ đấy. Tôi nói rồi, cứ chăm sóc cho Ngọc Hà chu đáo trước đã.” Ngọc Ly thở dài khẽ chép miệng rồi dứt khoát xoay người bỏ đi.

Bà Trần lúc này mới rón rèn đi tới bên cạnh chồng, kéo khẽ vạt áo của ông ta hỏi nhỏ: "Con ranh đó... nó nói vậy là có giúp chúng ta trả nợ không?"

“Mụ già khốn kiếp, nợ đấy đều là của mụ, chúng ta cái gì, đừng có kéo tôi vào. Nếu nó không chịu trả, bà cứ xác định bán thân mà bù vào.” Nói rồi ông Trần xoay người bỏ đi.

Bà Trần sững sờ đứng yên tại chỗ, ngàn vạn lần bà ta cũng không thể ngờ được chồng mình lại dám nói ra những lời như thế.

“Lão già thối, hôm nay ông ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám quát tôi? Tôi biết rồi, chắc chắn ông đang lén nuôi con bồ nhí nào đó ở bên ngoài để kiếm thằng con trai phải không? Bảo sao cả cái công ty lớn như vậy lại không có lấy một đồng đưa cho tôi. Lão già khốn kiếp, đứng lại ngay...” Bà Trần chu chéo lên đuổi theo ông chồng của mình.

"Mụ mau xéo đi, đừng có bám lấy tôi! Nhìn thấy mụ là tôi thấy phiền!" Ông Trần cũng đã ngán ngẩm người đàn bà chanh chua này lắm rồi, hôm nay chính là tức nước vỡ bờ, ông ta ngay cả nói cũng lười chẳng muốn nói nhiều với bà ta nữa, trực tiếp bỏ đi.

Nhưng mà bà Trần ôm cánh tay của ông ta rất chặt, gỡ mãi không được.

Bà Trần nghe ông ta nói vậy lập tức sửng sốt, từ đáy lòng dâng lên một cỗ tức giận và phẫn hận, nhìn người đàn ông của mình lại nói ra lời nhẫn tâm, ghét bỏ bà ta một mình ở lại. Ánh mắt bà Trần dần trở nên oán độc, nhăn mặt một cái rồi trực tiếp há mồm ra cắn mạnh vào cánh tay ông ta.

"Tôi sẽ sống c.h.ế.t với các người... dám ở sau lưng tôi làm bậy. Ghê gớm!" Bà Trần chẳng khác gì con thú điên loạn vừa cắn xé, vừa gào rống lên.

Ông Trần bị cắn đau không kiêng nể gì hết, lập tức vung tay tát thẳng vào một bên mặt của bà ta, sau đó phũ phàng giơ chân đạp bà Trần ngã lăn ra đất, ôm lấy vết thương rồi nhanh chân bỏ chạy.

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

Người đàn bà tóc tai bù xù, miệng còn vương vệt máu, cặp mắt đỏ lừ liếc nhìn ra những gương mặt đang cười nhạo mình ở bốn xung quanh. Bà ta lại càng thêm xấu hổ và giận dữ, oán hận đối với kẻ đầu sỏ là Ngọc Ly đã chất cao hơn núi khiến nhịp thở trở nên phì phò mãi không nói thành lời.

Ngọc Hà nằm trong phòng bệnh, cô ấy đã tỉnh từ lâu, cũng nghe tất cả mọi chuyện. Gương mặt tái nhợt không có biểu hiện gì, chỉ có ánh mắt là chứa đầy sự thất vọng.

Cô ấy vốn dĩ vẫn cho rằng dù hai người này đối xử với con cái không công bằng, thì họ cũng vẫn yêu thương mình. Nhưng cho tới lúc này cô ấy mới hiểu, họ chỉ vì chính bản thân, không hề quan tâm tới ai hết, đúng là cặp cha mẹ cực phẩm.

Nhưng biết làm sao được, con cái đâu có quyền lựa chọn cha mẹ.

Giờ cô ấy cũng chẳng biết phải làm sao.

Lúc lâu sau cánh cửa phòng bệnh hé mở. Bà Trần đi vào mỉm coi như không có chuyện gì nhìn Ngọc Hà, giống như chuyện vừa xảy ra ngoài kia chỉ là một cơn ác mộng thoáng qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-90-con-giup-me.html.]

Vết đỏ trên mặt chỉ như một tai nạn nhỏ.

“Mẹ định bán nội tạng của con và Ngọc Ly để trả nợ?” Gọng nói khó nhọc đè nén sự xúc động như sắp khóc của Ngọc Hà chợt vang lên.

Cô ấy nhìn thẳng vào cặp mắt hằn tia m.á.u vì tức giận của bà Trần thều thào chất vấn: “Mẹ thực sự nghĩ làm như vậy?”

Bà Trần thở dài, khi nãy bà ta đã bị chồng mắng chửi, giờ thực sự không muốn đứa con gái bà ta yêu thích cũng quay lưng lại với mình liền không có chút ngượng ngùng nào, thản nhiên nói thẳng: “Mẹ chỉ dựng một màn định lừa con ranh đó ít tiền trả cho chủ nợ thôi, không có ý định kia. Mà nếu có thì cũng là nó, chẳng có gì liên quan tới con.”

Nghe vậy, trong nháy mắt, sắc mặt của Ngọc Hà liền thay đổi, lời nói này chính là từ miệng một người mẹ có thể nói ra sao?

"Mẹ nợ bao nhiêu?" Cô ấy híp mắt nhìn về phía bà Trần hỏi.

"Ba tỷ!" Bà Trần thở dài đáp.

"Chỉ ba tỷ?" Ngọc Hà hỏi lại.

"Ừ! Vậy mà nó cũng không cho.”

Ngọc Hà đau đớn cười, trên cái trán nhẵn bóng của cô lấm tấm mồ hôi khẽ nói: “Bán nhà đi cũng thừa trả số nợ kia.”

“Không được, bán nhà đi chúng ta ở đâu. Bạn bè của mẹ sẽ nhìn mẹ bằng ánh mắt như thế nào? Nhất định không thể bán nhà, cho dù đi ăn mày cũng không bán!” Bà Trần điên cuồng nói.

"Vậy mà có thể đem nội tạng của con đi bán? Chỉ vì sĩ hão?” Ngọc Hà mỉa mai.

"Cả cuộc đời phấn đấu của mẹ chỉ có con và ngôi nhà đó để khoe. Con thì như thế này, giờ chỉ còn ngôi nhà!"

"Được rồi, con sẽ giúp mẹ trả món nợ đấy. Nhưng chỉ duy nhất lần này...” Càng nói Ngọc Hà càng giống như một người bị mất sức, giọng mỗi lúc một nhỏ, cuộc sống đúng là đang muốn trừng phạt trái tim cô ấy hay sao?

Ngọc Hà có cảm giác như đây chính là cái giá mà cô ấy phải trả cho những sai lầm trong quá khứ của mình, oan hồn tại vụ cháy khách sạn Vian đang đòi lại công bằng trên một kẻ đã gián tiếp gây ra cái c.h.ế.t cho bọn họ, phải không!

"Con giúp mẹ?" Bà Trần ngỡ ngàng ngừng nói, hỏi lại.

Ngọc Hà mệt mỏi gật đầu.

Cô ấy có một ngôi nhà. Đấy vốn dĩ là chỗ trước kia cô ấy mua muốn đưa em gái ngốc tới đó sống, tránh xa sự hắt hủi của cha mẹ. Giờ thì, không cần nữa rồi. Coi như cô ấy cũng báo hiếu cho bà ta là xong.

Bà Trần há to miệng ngạc nhiên không biết phải nói thế nào liền nghe Ngọc Hà nói: “Mẹ phải hứa không bao giờ được làm phiền tới Ngọc Ly nữa.”

"Mẹ hứa!"

"..." Nhanh vậy?

Ngọc Hà thất vọng im lặng, khẽ nhắm mắt lại.

“Con nghỉ ngơi đi nhé, cũng khuya rồi, cơ thể con chưa khỏe cần phải ngủ đủ giấc...”

Loading...