Cô vợ giả ngốc - Chương 89: Con quá bạo lực làm chúng ta sợ hãi!

Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:54:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tôi là loại trời đánh thánh vật?”

“Bất hiếu?”

Ngọc Lỵ chợt cười to, tiếng cười vang vọng khắp hành lang đang tranh tối tranh sáng tựa như tiếng cười của loài ác quỷ hung tàn. Cũng chẳng khác gì tiếng réo gọi của tử thần, làm rung lên mỗi tế bào thần kinh cảm giác, không ngừng khuếch tán nỗi sợ hãi ở tận sâu trong tâm trí người đối diện và nhân chúng lên gấp bội.

“Đánh c.h.ế.t bà?” Cô chậm rãi nói.

“Chắc là không được rồi!” Ngọc Ly nhếch miệng cười, rồi thở ra.

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

“Nhưng mà..." Ánh mắt cô bỗng lóe lên sát ý mãnh liệt, bước từng bước đến gần bà Trần, dồn bà ta cảm thấy hoảng sợ phải liên tục lùi lại, cho tới khi vấp vào ông Trần ngã ngồi tiếp xuống mặt đất.

Sắc mặt người đàn bà đó trắng bệch, không còn chút máu. Cả người run rẩy dữ dội, giống như đang đối mặt với một điều gì đó khủng khiếp lắm.

Ngọc Ly từ trên cao nhìn xuống, cô vòng hai tay trước n.g.ự.c nhếch mép cười khẩy: “Nếu bà muốn bán nội tạng kiếm tiền, tôi cũng có thể giúp đấy, còn có thể bán được giá cao nữa kìa.”

Nói xong cô nháy mắt ra hiệu cho vệ sĩ, anh ta hiểu ý rút điện thoại ra:

“A lô! Nghe nói mẹ cậu đang cần người hiến thận phải không, chỗ tôi có một người sẵn sàng.”

Giả vờ như đầu dây bên kia vừa nói gì đó, anh ta lại tiếp lời: “Đúng đúng, nếu cậu biết ai có nhu cầu nữa thì cứ bảo, người ta đang cần tiền nên cứ giá cao là được.”

Kết thúc cuộc gọi ảo thứ nhất, vệ sĩ liên tiếp gọi đi cuộc thứ hai, thứ ba... cho tới khi anh ta môi giới bán hết số nội tạng của hai ông bà Trần thì mới thôi.

“Bà chủ, tất cả đều rất cảm kích sự cao cả của ông bà Trần.” Vệ sĩ vui vẻ nói.

“Được!” Ngọc Ly nhìn anh ta, cố nhịn cười, anh chàng này xem ra cũng biết diễn xiếc đấy chứ!

Sau đó cô liếc mắt về phía cặp vợ chồng đang ngây ngất bên dưới mặt đất.

Chuyện này thực ra là Ngọc Ly chỉ dọa bọn họ mà thôi, nhưng nếu hai người đó thực sự muốn làm thế với cô hoặc ra tay với Ngọc Hà, thì cô sẽ xuống tay thật.

Ông Bà Trần chứng kiến một loạt hành động của Ngọc Ly, vừa thấy hoảng sợ vừa tức giận, tại sao Ngọc Ly lại khỏi bệnh? Giá như cô cứ đần độn như ngày xưa thì có phải là tốt hơn không?

"Đủ rồi, Ngọc Ly!" Ông Trần thở dài vịn tường đứng lên. Dù sao ông ta cũng là người từng trải, đã luồn cúi trong cái xã hội này bao nhiêu năm nay rồi. Bây giờ sao có thể chỉ vì chút chuyện như vừa xong dọa cho hoảng sợ lâu đến như thế được.

Đứa con gái ngốc của ông ta đã thay đổi khác một trời một vực so với lúc trước kia. Ông ta có không muốn tin cũng phải chấp nhận sự thật là giờ đây ông ta đã bị mất đi quyền kiểm soát cô, mất quyền được lên tiếng can thiệp vào đời tư của cô với tư cách là cha mẹ rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-89-con-qua-bao-luc-lam-chung-ta-so-hai.html.]

Nhưng dẫu sao cô cũng là con ruột ông ta, không phải sao?

Một giọt m.á.u đào hơn ao nước lã. Ông ta không tin Ngọc Ly tàn nhẫn tới mức thấy c.h.ế.t mà không cứu?

Nghĩ vậy, ông Trần nhanh chóng lấy lại bình tĩnh hắng giọng nói: “Cha thừa nhận là lúc trước cha mẹ đã cư xử không tốt với con, nhưng con cũng thấy mà, con là đứa trẻ bị bệnh, làm cha làm mẹ bao giờ cũng mong con cái mình khỏe mạnh lành lặn. Vậy nên mỗi khi nhìn thấy con, cha cứ thấy như mình đang nhìn thấy sự bất lực của bản thân… Không chỉ thế, con quá bạo lực, làm chúng ta sợ hãi.”

Câu nói: “Con quá bạo lực, làm chúng ta sợ hãi.” Được thốt ra từ miệng của ông ta lọt vào trong tai Ngọc Ly làm cô bật cười: “Sợ hãi? Nếu vậy thì tránh xa tôi ra, tôi cũng thấy sợ hãi các người.”

Nụ cười khinh thường của Ngọc Ly làm cho ông Trần có chút hoảng sợ, vô thức nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh.

"Con, mày, nếu mày nói vậy thì cũng đừng liên quan gì tới con gái tao nữa...”

Ông Trần vừa gào xong, Ngọc Ly lại nhếch miệng cười.

"Ông nghĩ kỹ đi rồi hẵng nói!" Ngọc Ly vẫn cười, nhưng nụ cười lạnh lẽo của cô lại khiến cho hai vợ chồng ông Trần thấy rất sợ hãi tột độ. “Tất cả chi phí nằm viện của Ngọc Hà là một con số khổng lồ, có bán cả nhà họ Trần đi chưa chắc đã trả nổi đâu.”

Nghe Ngọc Ly dọa như vậy, cả hai đều toát mồ hôi, bà Trần nghe tới tiền liền lắp bắp: "Mày khiến con bé ra nông nỗi đó, mày phải có trách nhiệm.”

"Tôi thanh toán những chi phí đó cho chị ấy, hoàn toàn không liên quan gì tới các người, cũng không phải vì tôi thấy có tật giật mình. Còn nếu các người muốn nói như thế, cần phải đưa ra bằng chứng, kẻo tới lúc nói sướng mồm rồi không cản nổi lại bị tôi kiện vì tội phỉ báng bôi nhọ vu cáo… khi đấy cũng đừng nói tôi không biết điều.”

“Mày không sợ sau này Ngọc Hà sẽ tính sổ với mày sao?" Bà Trần quắc mắt gào lên.

"Tính sổ với tôi? Xin mời!” Ngọc Ly nhún vai.

Thái độ thập phần thong dong.

Cuối cùng thì ông bà Trần cũng đã hiểu được, nếu hai người cứ tiếp tục cứng mồm cố nói hươu nói vượn để ăn vạ Ngọc Ly thì hôm nay sẽ bị mất tất cả chẳng còn gì. Thấy vậy, cả hai lại lập tức lật mặt làm lành.

“Ngọc Ly, cha mẹ biết sai rồi. Chúng ta sai thật rồi. Con tha lỗi cho chúng ta đi. Cả gia đình bốn người chúng ta chính là một thể bền chặt không thể tách rời. Chúng ta sẽ không đòi hỏi gì từ con nữa, ta thề!”

"Biết sai ngay từ đầu có phải là tốt hơn rồi không? Lời xin lỗi này tôi cũng chả cần, các người hãy chăm sóc cho Ngọc Hà chu đáo, khi ấy tôi sẽ không soi xét nữa.”

Vệ sĩ đi tới giả bộ đỡ bà Trần dậy, còn chu đáo vỗ vỗ phủi bụi bám trên quần áo của ông Trần dường như cố ý lại như vô ý đẩy ông ta tới tới lui lui đến hoa cả mắt. “Vậy bây giờ chúng tôi đã đi được chưa?

“Được, được rồi.” Đáy lòng ông Trần vô cùng đau khổ và tức giận, so với việc lăn lộn trên thương trường còn khổ nhục hơn nhiều lần. Ông ta len lén liếc nhìn về phía cửa phòng bệnh của Ngọc Hà, động tĩnh phát ra lớn như vậy hy vọng cô ấy không bị thức giấc.

Dù sao màn kịch vừa rồi, ông ta cũng chẳng muốn bị Ngọc Hà biết.

Loading...