Ngọc Ly nhìn lại hai vợ chồng nhà nọ bằng ánh mắt chế nhạo, sau đó cất lời: “Ở nhà họ Trần, tôi chỉ quen biết với duy nhất một người, đó là Ngọc Hà.”
Bà Trần nghe thế, ngữ điệu cay nghiệt tựa như lưỡi d.a.o sắc bén lập tức tuôn ra: “Con ngớ ngẩn kia, uổng công tao chín tháng mười ngày bụng mang dạ chửa đẻ ra mày, cho mày b.ú sữa, nuôi mày lớn. Trước kia mày đần thì tao không có đòi hỏi gì. Giờ mày khỏi rồi, lại không còn nhìn nhận lại cha mẹ. Mày đúng là cái loại bất hiếu, trời giáng thiên lôi đánh c.h.ế.t mày…”
Gia cảnh hiện tại của nhà họ Trần chính là một cái vỏ rỗng, bà ta ham chơi bài bạc đã bị ghi nợ một khoản tiền rất lớn, công ty của ông Trần thì còn nguyên cả một núi công nợ. Đứa con gái điên này giờ là phú bà, không bám víu vào nó thì bám vào ai?
Chủ nợ đã năm lần bảy lượt tới đe dọa, hôm nay bà ta phải năn nỉ lên xuống nói con gái bị nằm viện, còn giả vờ có con gái thứ tới để trả nợ nên mới hòa hoãn được thêm vài ngày. Nếu như Ngọc Ly không đồng ý thanh toán cho bọn họ, sẽ thực sự có án mạng đấy.
Một nguồn tài nguyên lớn như thế này, có c.h.ế.t cũng phải cắn chặt không thể nhả ra.
"Ngọc Ly, cha hy vọng con có thể bỏ qua những hiểu lầm trong quá khứ mà giúp chúng ta lần này, nếu không bọn người kia sẽ tới nữa, chúng đang đe dọa bắt Ngọc Hà đi…” Ông Trần lấp lửng nói, sắc mặt hiện rõ vẻ khổ sở.
Ông Trần nói còn chưa dứt lời, đột nhiên nghe được một tiếng vang giòn tan, tiếp đó là trên mặt cảm thấy đau rát.
Người đàn ông mặc vest bên cạnh Ngọc Ly thu tay về đứng lùi ra sau nghiến răng đáp: “Đồ khốn, tôi ngồi ở đây thấy rõ các người dàn dựng cảnh giả danh đòi nợ, còn cố tình muốn lừa bà chủ của chúng tôi cho bọn cò môi giới nội tạng chui. Không được thì mới chuyển sang cô Ngọc Hà trong kia. Các người thèm tiền đến điên rồi à? Có còn là con người không?”
Ngọc Ly nghe vậy, nhếch miệng cười mỉa mai: "Nói như vậy là hai người muốn bán nội tạng của tôi? Giá bao nhiêu? Tôi rất tò mò bản thân mình được định giá như thế nào?"
Ông Trần sờ dấu ngón tay đang sưng tấy và đau đớn trên mặt, vẻ mặt ông ta tràn ngập sự kinh hãi nhưng vẫn lớn tiếng quát lên, chỉ tay vào vệ sĩ: "Mày dám ra tay đánh tao?"
Tuy hai gã vừa rồi là giả, nhưng thực sự có chủ nợ tới đòi. Bọn họ còn nghĩ tới đường cùng là… lừa Ngọc Ly bán nội tạng thật, nếu như cô không giúp, đằng nào chả chết. Họ cũng sẽ liều mạng một phen.
Nhưng cái thằng vệ sĩ c.h.ế.t tiệt kia lại dán vạch trần ra, lộ hết kế hoạch…
"Đúng vậy, tôi chính là dám ra tay đánh ông đấy! Không những dám đánh, mà còn dám đánh c.h.ế.t ông! Ông có tin hay không?" Vệ sĩ vừa nói vừa to mồm lao tới vung tay lên đe dọa.
Ông Trần sợ hãi lảo đảo lùi lại phía sau, nện m.ô.n.g ngã ngồi trên mặt đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-88-may-dam-danh-tao.html.]
"Đây là bà chủ nhà tôi, sau này nếu như tôi còn thấy các người vẫn dám chửi mắng cô ấy tiếp, tôi sẽ đập vỡ mồm ra! Nếu ông dám động tay động chân, tôi sẽ c.h.ặ.t t.a.y chân của ông. Nếu ông có ý đồ xấu, tôi sẽ m.ó.c t.i.m gan của ông trực tiếp nuôi chó hoang! Nếu vẫn không tin, các người có thể thử xem!" Vệ sĩ như một cỗ máy c.h.é.m xa xả nói.
Lần trước khi làm thủ tục ly hôn cho ông chủ và Ngọc Hà, anh ta đã từng chứng kiến bộ mặt xảo trá của hai người này, nhưng hôm nay thì không nhịn nổi.
Giọng của anh ta mạnh mẽ vang dội, cũng không biết có phải cố ý hay không, âm thanh truyền ra tận góc ngoặt hành lang.
Hai gã đàn ông được ông bà Trần thuê để đóng giả dân đòi tiền vẫn còn đang đứng nấp ở đó, nghe thấy liền nhìn nhau khiếp sợ không thôi.
Cứ tưởng sẽ được chia một món hời, ai ngờ người đi theo cô gái kia lại dám nói chuyện hống hách như vậy với lão cha của cô ta.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
Hai gã vô thức m ngó đầu lén nhìn trộm một chút, chỉ thấy ông bà Trần ngày thường oang oang ghê gớm, lúc nào cũng tỏ vẻ oai phong lẫm liệt... giờ này lại bị dọa sợ đến mức co quắp ngồi trên mặt đất, phải nói là chật vật vô cùng.
Đột nhiên cả hai gã nhìn nhau, sắc mặt đều hiện lên vẻ kinh hoàng.
May mà khi nãy bọn chúng diễn cũng cầm chừng, từng làm cò mồi lăn lộn ở cái bệnh viện này bao nhiêu năm, cũng từng chặt c.h.é.m vô số vụ, chẳng có việc ác nào chưa từng làm. Ấy vậy mà hôm nay, lần đầu tiên trong đời thấy may mắn vì đã không vì tiền mà làm bậy.
Sát khí của người đàn ông kia phóng ra, so với đám cò nội tạng, đ.â.m thuê c.h.é.m mướn như bọn chúng chính là một rồng một giun.
Bà Trần chứng kiến chồng mình bị đánh cũng bị dọa cho sững sờ, lần đầu tiên bà ta gặp loại khí thế hung hăng như vậy, vừa thấy kinh ngạc lại vừa sợ hãi, hơn nửa ngày cũng không đi nổi qua đỡ ông Trần dậy.
Hành lang bệnh viện nhất thời rơi vào im lặng.
Một lát sau mới bùng nổ.
"Ôi làng nước ơi, đồ con gái bất hiếu, gọi người tới đánh cha ruột này bà con ơi! Con ranh! Mày giỏi thì cũng đánh c.h.ế.t tao luôn đi. Đánh đi này! Mày là cái loại trời đánh thánh vật, có c.h.ế.t cũng không được tử tế!" Bà Trần chu chéo ầm lên.
Bà ta chỉ lo mắng nhiếc, khiến cho Ngọc Ly xấu mặt trước đám đông, chịu chi tiền cho bà ta mà không hề để ý tới ánh mắt của Ngọc Ly đang toát lên vẻ kích động.