Cái nhìn lạnh lẽo của Ngọc Ly khiến bà Trần gần như c.h.ế.t lặng nhưng vẫn cố gượng cười khì khì hai tiếng rồi chu đáo khép cửa phòng bệnh lại.
Cánh cửa vừa khép, khóe môi bà ta liền nhếch lên, đáy mắt hiện rõ tia tính toán, miệng lẩm bẩm: “Mẹ cha con ranh, giả bộ thanh cao với ai? Cũng chỉ là một đứa đầu óc ngu si tứ chi phát triển, bây giờ không còn bệnh nữa thì đã sao? Tưởng bám được lên tới tổng giám đốc Song Thiên đã là oai à? Đợi đấy cho tao…”
Bóng dáng bà ta dần khuất nơi góc ngoặt hành lang.
[Người đàn bà này mới đúng là kẻ đầu óc có vấn đề thì có.]
[Có ai làm mẹ mà như bà ta? Bên trọng bên khinh?]
[Đúng là một người đàn bà khốn kiếp, thất bại.]
Người đàn ông mặc vest đeo kính đen đang ngồi trên chiếc ghế ở hành lang khẽ lắc đầu. Cho dù không liên quan tới anh ta nhưng nghe xong vẫn cảm thấy tức giận, tức thay cho bà chủ nhà mình.
Rõ ràng ở trước mặt thì làm ra bộ dáng như con ch.ó sói già vẫy đuôi, vậy mà sau lưng liền sỉa sói không tiếc lời. Anh ta càng nghĩ càng thấy phỉ nhổ trong lòng.
[Bà chủ của tôi được ông chủ đặt trong lòng bàn tay mà sủng, thế mà mụ đàn bà thối như bà lại dám nói như thế, đúng là cái loại không biết điều, gan to bằng trời...] Anh ta ngồi đó không ngừng sỉ vả một trận.
Lúc này ở trong phòng bệnh, Ngọc Ly vừa rót một cốc nước ấm mang tới bên giường ngồi xuống nhấp từng ngụm để che giấu sự lo lắng của bản thân.
Sắc mặt Ngọc Hà trắng bệnh như tượng sáp, mũi vẫn còn cắm ống thở oxi, tay cũng có kim truyền nước, và vài loại máy hỗ trợ khác.
“Chị thấy thế nào rồi?”
“Đỡ nhiều… đừng lo.” Ngọc Hà nằm trên giường khó nhọc đáp.
Vết mổ trên n.g.ự.c và vết thương trên đùi vẫn đang được theo dõi, Ngọc Ly nhìn vào không nhịn được lại cảm thấy đau lòng. Cô ấy đúng là khổ. Lần trước thì vì cô mà bị thương trở thành người thực vật nằm một chỗ suốt năm năm, còn hiện tại thì cũng vì giúp cô mà suýt thành thức ăn cho lũ trùng.
Đấy là còn chẳng biết sau này có biến chứng gì hay không?
Dù có gì thì Ngọc Ly cô đây cũng sẽ làm hết mọi cách để điều trị cho cô ấy khỏe mạnh chạy nhảy như bình thường.
Cô nhìn Ngọc Hà không biết phải nói cái gì tiếp theo, trong tận đáy lòng vẫn cảm thấy sốc thật sự.
Hôm trước cô ấy vẫn còn khỏe mạnh như vậy, như một cánh chim sẵn sàng dang ra bảo vệ em gái, hôm nay đã bị biến thành ra thế này…
Người đã từng chứng kiến và trải qua sinh ly tử hận như Ngọc Ly, bỗng chốc lại giống như kẻ chưa trải qua sự đời vậy? Chỉ thấy điều này xảy ra với người thân yêu của mình đúng là thật khó chấp nhận.
Rõ ràng là ai cũng có sinh mệnh, cũng đều đáng quý, đều là quan trọng với ít nhất một người nào đó trên đời. Không có lý do gì để kẻ khác có thể ngang nhiên cướp đoạt đi sinh mệnh đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-87-giup-tao-tra-no.html.]
Ngọc Ly cô đã thực sự thấm rồi.
Kiếp này tự hứa với lòng mình sẽ không phạm phải những sai lầm đáng tiếc nữa, luật nhân quả của cô có lẽ đều do Ngọc Hà gánh.
Cô cứ thế, im lặng ngồi bên Ngọc Hà một lúc rất lâu, cho tới khi cô ấy lại ngủ thiếp đi, lúc này mới đứng dậy nhẹ ngàng đi ra phía ngoài.
Ánh nắng đã tắt, cũng sắp tối hẳn. Bóng điện cảm ứng đã được bật từ bao giờ.
Ngoài hành lang đang có vài người tụ tập lại. Ngọc Ly nhìn thấy có ông bà Trần, hai gã đàn ông lạ mặt và vệ sĩ của mình. Cô liếc mắt qua vệ sĩ rồi định xoay người bước đi.
“Con bé này, sao không ở lại ăn tối cùng cha mẹ đã…” Bà Trần đon đả gọi.
“…” Ăn cơm bệnh viện?
Không thấy Ngọc Ly nói gì bà ta lại tiếp tục nói với hai gã đàn ông: “Đây là con gái thứ hai của nhà chúng tôi.”
Hai gã đó có gương mặt quắt ánh lên vẻ nham hiểm, cặp mắt lươn ti hí nhìn săm soi Ngọc Ly từ đầu đến chân, sau đó khẽ gật đầu khà khà cười.
"À, nếu các anh hài lòng thì có thể thư thư vài ngày nữa được không?” Bà Trần nhỏ giọng nói nhưng rõ ràng là muốn cho Ngọc Ly nghe thấy.
Hai gã đàn ông liên tục gật đầu: "Được được, vậy bọn tôi không quấy rầy nữa. Chuẩn bị cho tốt, đừng để tôi phải tới tận đây!"
"Được, tôi đảm bảo!" Bà Trần vội vàng nói, ý tứ như là muốn hai gã đàn ông kia nhanh chóng rời đi.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
Hai gã đó hiểu ý liền xoay người, trước lúc bỏ đi còn liếc nhìn Ngọc Ly thêm lần nữa.
Anh chàng vệ sĩ đứng ở gần đó nhìn thấy vậy giống như bị chọc tức điên lên.
Anh ta nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh đang khép lại rồi tiến tới hỏi: “Bà chủ, về thôi.”
"Ừ!" Ngọc Ly nhẹ nhàng đáp lại.
"Vì sao con không ở lại ăn tối? Chẳng lẽ con thực sự không còn coi chúng ta là cha mẹ nữa hay sao?" Bà Trần thấy thế liền gào lên, tỏ ra tức giận không thôi.
"Đúng rồi còn gì, tôi đã không còn là con của hai người!" Ngọc Ly nhếch miệng đáp.
"Không còn? Vậy mày còn tới đây làm gì? Là ăn năn phải không? Tao đã báo cảnh sát rồi, chắc chắn Ngọc Hà bị như vậy là do mày giở trò. Lần này mày không giúp tao trả nợ cho đám người kia, tao sẽ kiện mày đi tù mọt gông.” Bà Trần hùng hổ nói, nghe có vẻ như là đã chuẩn bị lời thoại này từ lâu.
Ngọt không nghe cái liền lật mặt ngay.
Đóng cửa nghỉ diễn luôn.
Tính kiên trì có vẻ cũng quá kém đi.