Cô vợ giả ngốc - Chương 86: Mở mang tầm mắt.
Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:51:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi thay một bộ quần áo sạch sẽ, giờ này Ngọc Ly đang ngồi bên ô cửa sổ, tay cầm cốc sữa nóng, mắt nhìn vô định ra phía ngoài.
Bóng nắng xiêu vẹo xuyên qua những tán lá nhỏ xuống nền sân vô số giọt hình dạng khác nhau, hỗn loạn y như một bức tranh trừu tượng đơn sắc.
“Em nghỉ một chút đi!” Duy Hoàng vừa từ phòng tắm đi ra, trên người anh còn vương hơi nóng ẩm ướt, giọt nước từ trên tóc nhỏ xuống cổ làm Ngọc Ly khẽ rùng mình nghiêng đầu nhìn lại.
“Chúng ta tới bệnh viện không anh?”
“Ở nhà đi, phẫu thuật xong Khánh Toàn sẽ báo lại mà.” Anh cũng không muốn cô tới đó gặp lại cặp cha mẹ kia.
Ngọc Ly buồn bã gật đầu, dựa người vào vòng tay của người đàn ông phía sau, uống từng ngụm sữa nhỏ. Gió lạnh nhẹ nhàng thổi tới cuốn theo hương hoa nhài thoang thoảng tràn vào phòng càng khiến bầu không khí trở nên u tĩnh.
“Anh có cách này cho em xem phía trong phòng phẫu thuật.” Duy Hoàng nhìn dáng vẻ cô không nhịn được đau lòng nên nghĩ ra cách khác.
Anh vừa nói dứt lời liền với tay lên mặt bàn bên cạnh lấy điện thoại, gửi cho Khánh Toàn một tin nhắn.
Chưa đầy một phút sau, anh ta đã gọi video lại. Hung Hoàng bấm kết nối rồi tắt tiếng đi, cảnh tượng truyền về là phía bên trong phòng phẫu thuật.
Trên chiếc bàn phẫu thuật ở chính giữa phòng là Ngọc Hà, vây xung quanh cô ấy có rất nhiều bác sĩ và y tá mặc trang phục phẫu thuật màu xanh lá, mệnh lệnh dứt khoát của bác sĩ vang lên cùng với tiếng dụng cụ y tế va vào khay inoc chính là âm thanh duy nhất đang phát ra ở đây.
Từ hình ảnh trên, Ngọc Ly cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trên gương mặt ẩn sau chiếc khẩu trang của toàn bộ kíp mổ này.
Cô lẳng lặng dõi theo từng động tác của bác sĩ viện trưởng đang thực hiện ca phẫu thuật, chỉ thấy đôi tay ông ta cầm nhíp đưa lên hạ xuống rất thành thạo gắp ra từng con trùng màu trắng sữa, thả vào cái khay. Từng động tác nhanh gọn, lưu loát y như nước chảy mây trôi.
Nhìn kích cỡ của đám trùng được Khánh Toàn đứng từ xa vừa phóng to lên mà Ngọc Ly cũng giật mình, bọn chúng đã phát triển tới cỡ này rồi. Chẳng biết vị trí phẫu thuật đang ở đâu trên phần thân của cơ thể của Ngọc Hà? Không biết còn bao nhiêu con trùng nữa, và có bắt được con trùng chúa hay không?
Ngọc Ly bồn chồn lo lắng, nhìn không dám chớp mắt.
Đây là một trong những người đã quan tâm yêu thương cô vô điều kiện từ khi cô tới nơi này cho đến nay, cô không bao giờ muốn điều tệ hại gì xảy đến với cô ấy.
Bên cạnh viện trưởng - Vị bác sĩ đang thực hiện việc gắp trùng, những bác sĩ khác cũng đang rất bận rộn. Ngọc Ly quan sát thấy bọn họ đang dùng kim châm cứu châm vào cáo vị trí huyệt đạo khác nhau trên khắp thân thể Ngọc Hà, dường như bọn họ đang nỗ lực để dồn đám trùng về một vị trí được mở ra chờ sẵn kia.
Nhìn cách hạ châm, có thể thấy rằng bọn họ rất có thể đều là những bác sĩ trung y có tay nghề châm cứu rất cao.
Đi cùng với những vị trí hạ châm, chính là hệ thống máy móc hiện đại. Máy siêu âm bốn chiều rà tới rà lui tìm xem ẩn bên dưới lớp da và cơ có còn con trùng nào sót lại hay không?
"Đây chính xác là một ca phẫu thuật xứng đáng đi vào lịch sử!" Ngọc Ly lớn giọng thốt lên.
"Khụ khụ... không lo lắng nữa hay sao?" Duy Hoàng nhìn gương mặt hớn hở của cô, cố nhịn cười hỏi.
Ngọc Ly nghe anh hỏi như vậy liền đáp lại trong vô thức: “Không lo.”
Mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Bất chợt một loạt tiếng “tít” nối tiếp nhau vang lên, tiếp đó là giọng nói có phần run rẩy của bác sĩ phụ trách giám sát: “Nhịp tim chậm dưới bốn mươi lần, huyết áp đang giảm nhanh. Sáu mươi, năm lăm, năm mươi...”
“Dao mổ số 15.”
Y tá theo mệnh lệnh lập tức đặt d.a.o vào bàn tay của bác sĩ.
Những người khác cũng không dám lơ là ai cũng tập trung cao độ vào phần việc của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-86-mo-mang-tam-mat.html.]
“Cầm máu.”
“Thấm máu.”
“Kẹp 12 có mấu.”
Theo động tác tay của bác sĩ, một con trùng màu vàng to cỡ đầu ngón tay vừa được gắp ra khỏi vị trí vết mổ, nó đang giãy dụa mãnh liệt mong thoát khỏi nhưng đã bị ông ta cho vào lọ thủy tinh đậy nắp lại.
Toàn bộ mọi người trong ê kíp mổ nhìn thấy con trùng chúa đều chung một cảm giác nổi da gà, cảm xúc ghê gớm trào dâng mãnh liệt.
Viện trưởng thở ra một hơi bước sang bên cạnh, ngay lập tức vị bác sĩ khác liền tiến tới khâu lại miệng vết mổ. Nhịp tim và huyết áp của Ngọc Hà sau khi được tiếp thêm m.á.u đã dần ổn định.
Như vậy là ca phẫu thuật đã thành công. Ngọc Ly đúng là đã được mở mang tầm mắt. Lần đầu tiên cô thấy khung cảnh bên trong phòng phẫu thuật, hơn nữa lại là sự kết hợp nhuẫn nhuyễn đông, tây y.
“Những người mà trợ lý của anh tìm tới thật là cao thủ.” Ngọc Ly mỉm cười nói.
Cô đã bị trình độ kỹ thuật cũng như sự phối hợp vô cùng ăn ý của bọn họ chinh phục. Cô tin rằng Ngọc Hà nhận được sự chăm sóc của những người này, nhất định sẽ ổn.
"Bọn họ á, đều là những bác sĩ trung y riêng của Tuấn Phong đấy, anh đã mượn tạm ở chỗ cậu ấy. Những người đó cho dù là kỹ thuật hạ châm, cách tìm huyệt đạo, thậm chí kiến thức về độc và giải độc cũng là những người đứng đầu trong lĩnh vực này.” Duy Hoàng tự hào khoe.
“Tuấn Phong bị mẹ kế và đứa em trai cùng cha khác mẹ hạ độc hãm hại bị liệt chân đúng dịp sinh nhật mười tám tuổi, khi mà cậu ấy vừa đủ tuổi thừa kế gia nghiệp do cha để lại. Gặp chuyện này đương nhiên là bị mẹ kế nẫng quyền, lợi dụng lúc cậu ấy trên giường bệnh mê man mà đem toàn bộ quyền hạn giao lại cho đứa con riêng. Sau này nhờ có mấy bác sĩ trung y kia mà độc mới được giải, chân cũng có thể đứng lên đấy.”
“Anh ấy mà cũng gặp phải chuyện đó, bảo sao em cứ cảm thấy cả người anh ấy toát ra vẻ gì đó hơi âm u, ẩn phía sau một gương mặt tươi cười...” Ngọc Ly trầm ngâm nói.
“Em quan sát cậu ấy kỹ vậy?” Duy Hoàng mỉa mai nói. Ngữ điệu không kìm chế được cất cao vài phần.
“Đâu có, chỉ nhìn thoáng qua thôi, người em luôn để ý chỉ có anh.” Ngọc Ly bật cười đáp lại. Cô chỉ thấy người đàn ông đó bên ngoài vẫn đưa tin là một cậu cả phế vật, bị liệt chân, nhưng khi đi cùng Duy Hoàng lại gặp anh ta hai chân lành lặn khỏe mạnh nên mới hiếu kỳ để ý một chút mà thôi.
“Ừ, được!” Duy Hoàng hậm hực. “Vậy giờ em nghỉ ngơi được chưa, quá hai giờ chiều rồi.”
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
“Vâng.” Ngọc Ly bật cười, cầm cốc sữa đã hết ở bên cạnh, cùng với điện thoại xoay người dúi vào lòng Duy Hoàng: “Dọn giúp em.”
Sau đó cô đi thẳng tới trên giường, ngã vào đó, kéo chăn trùm kín đầu.
Duy Hoàng bật cười, mắt híp lại, thả những thứ trong tay xuống mặt bàn, sau đó đóng cửa sổ lại, rồi bật điều hòa.
***
Ngọc Hà nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ba ngày, tới chiều ngày thứ tư mới tỉnh lại. Ngọc Ly nhận được tin báo lập tức chạy tới.
“Con đã tới rồi à? Mau vào đây. Ngọc Hà vừa tỉnh đã được chuyển sang phòng hậu phẫu, vào gặp chị con đi, mẹ ra ngoài mua chút đồ cho con bé!” Ngọc Ly vừa tới thì bà Trần cũng đi ra, hai người gặp nhau ở cửa liền nghe bà ta nói vậy.
Cô khẽ rùng mình, nhìn bà ta từ trên xuống dưới, cuối cùng không nói gì lách người bước vào phòng.