Cô vợ giả ngốc - Chương 85: Cô ấy, đúng là đã xảy ra chuyện.

Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:51:45
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cảm ơn anh!” Ngọc Ly nhìn Tuấn Kiệt nghiêm túc nói.

“Không cần khách sáo như vậy.” Anh ta cau mày đáp lại cô. Ánh mắt không che giấu nổi sự hiếu kỳ, thẳng thắn săm soi cô từ đầu đến chân.

Duy Hoàng khó chịu kéo Ngọc Ly ôm vào lòng, đi về phía dãy ghế chờ trên hành lang bên ngoài phòng cấp cứu. Sắc mặt anh cau có chỉ muốn mang luôn người phụ nữ của mình đem cất đi.

Lúc này ở đây chỉ có Ngọc Ly, Duy Hoàng và Tuấn Kiệt, những người khác đã trở về nhà ngay khi bọn họ tới thành phố rồi.

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

Thời điểm đưa Ngọc Hà vào bệnh viện, tin báo bình an cũng đã được gửi tới chỗ ông bà Võ.

Nhẽ ra Tuấn Kiệt sẽ không có mặt ở đây vào lúc này, nhưng khi anh ta bế Ngọc Hà vào phòng cấp cứu, bác sĩ khám tổng quát chỉ định bệnh nhân cần tiếp máu, yêu cầu người nhà chuẩn bị.

Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh ta lại xung phong thử m.á.u trước, ai ngờ nhóm m.á.u lại thích hợp, vậy là hiến m.á.u rồi ở lại đến giờ.

Mà có khi lý do lớn nhất chính là anh ta muốn kéo dài thời gian ở bên cô được lâu hơn.

Điều đó cũng giải thích vì sao mà Ngọc Ly nói lời cảm ơn kia, dù sao thì chuyện gì ra chuyện đó. Xét cho cùng cô và anh ta từ lâu rồi đã không còn liên quan tới nhau nữa, ân oán coi như đã bị gió cuốn bay, cứ để như vậy đi…

Chẳng oán trách cũng chẳng hận thù.

Bỏ tất cả ra ngoài tâm trí.

Bởi vì càng nghĩ tới sẽ càng khó quên, mà cô thì lại không muốn nhớ.

Thời gian trên hành lang bệnh viện trôi qua từng giây trong sự im lặng tuyệt đối. Vết thương ở trên đùi Ngọc Hà vừa do trúng đạn lại bị d.a.o đ.â.m nên mất nhiều máu, tuy nhiên hẳn là cuộc phẫu thuật không cần phải lâu tới mức như thế chứ.

Đã ba tiếng đồng hồ.

Rồi sau đó Ngọc Ly chợt nhớ ra, lúc đám người của tổ chức L đi tới, sắc mặt của Ngọc Hà rất kém. Về sau lại còn nhắc nhở cô về chuyện Quốc Vượng có độc trên người.

Nghĩ tới chuyện này, Ngọc Ly bỗng đứng bật dậy, vẻ mặt bồn chồn lộ rõ sự bất an, ánh mắt đỏ lên như sắp khóc. Miệng cô cứng đờ như mếu.

“Chuyện gì vậy?” Duy Hoàng cũng đứng lên bắt lấy bàn tay lạnh cóng của cô lo lắng hỏi.

“Ngọc Hà đã bị trúng độc trùng.” Ngọc Ly bần thần đáp lại. Nếu mà như vậy thì cô ấy hẳn là lành ít dữ nhiều rồi.

“Để anh gọi thêm người tới.” Duy Hoàng cũng cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nên lập tức liên lạc với người của mình.

Chưa tới mười năm phút sau, Khánh Toàn đã hớt hải chạy tới, đi cùng với anh ta còn có một nhóm sáu người đàn ông cỡ trung tuổi, nhìn bộ dạng không giống người thường.

Đoàn người Khánh Toàn vừa tới thì giám đốc bệnh viện cũng xuất hiện, ông ta vừa đi vừa cài cúc áo blouse vừa dùng tay vuốt lại mái tóc hoa râm đang rối tung của mình.

Chắc là vừa bị gọi tỉnh.

Tốc độ đúng là rất nhanh.

Nhận được cái gật đầu của Duy Hoàng, những người đàn ông tới cùng với Khánh Toàn liền đi theo giám đốc bệnh viện vào trong phòng cấp cứu.

“Em có dặn dò gì không, đó đều là những bác sĩ, chuyên gia hàng đầu trong các lĩnh vực giải phẫu học.” Duy Hoàng choàng tay ôm lấy bờ vai gầy của Ngọc Ly khẽ nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-85-co-ay-dung-la-da-xay-ra-chuyen.html.]

Ngọc Ly thất vọng lắc đầu: “Em chỉ biết cách phòng để không bị trúng cổ trùng, chứ không biết cách giải. Loại trùng này cần có con chúa ra lệnh, nó sẽ tự động chui ra hoặc c.h.ế.t đi. Nhưng Quốc Vượng đã chết, có lẽ con trùng chúa cũng chết, vậy thì con trong người Ngọc Hà sẽ trở thành con chúa tiếp theo.”

“Đừng lo, khoa học hiện đại sẽ tiêu diệt được bọn chúng.” Anh cũng chỉ biết nói như vậy để động viên, trấn an cô.

Tuấn Kiệt đang ngồi im lặng nãy giờ chợt lên tiếng: “Hai người có liên quan gì tới hai cỗ quan tài trong cổ mộ kia không?”

Ngọc Ly nhíu chặt mày, sau đó hơi giãn ra rồi nhướng mày lên đáp: “Chúng tôi chính là hai hồn ma của bọn họ nhập vào hai thân xác này. Vốn không phải người ở đây.”

Đủ thành thật chưa?

Tôi nói rõ như vậy rồi thì anh đừng có cố bám lấy tôi nữa, dấm nhà tôi chua lắm rồi, chua loét bốc mùi.

Thông tin cô vừa nói đúng là đủ khiếp sợ. Nhưng Tuấn Kiệt lại không hề nghi ngờ.

Nghe xong anh ta cũng không hỏi thêm gì nữa, cả người giống như một bức tượng lặng lẽ ngồi ở đó, tự chìm trong thế giới của riêng mình, toả ra xung quanh biết bao nhiêu sự thống khổ cùng hối hận.

Ngọc Ly nhìn sang chỉ nhếch miệng cười, cũng không để ý tới nữa. [Ai bảo anh dám xiên tôi, mẹ nó, nghĩ lại vẫn còn thấy đau đây này.]

Ba người ngồi ở đó tới tận sáng, đèn trên cửa phòng cấp cứu vẫn chưa tắt. Khánh Toàn lo lắng cho sức khỏe của sếp lớn nhà mình liền cẩn thận hỏi: “Ông chủ, hay là hai người về trước đi, thay một bộ quần áo mới, sau đó ăn uống gì đó. Tôi sẽ ở lại đây, có tin tức liền báo cho hai người.”

Anh ta nói dứt lời, Duy Hoàng mới nhìn lại bộ dáng của mình và Ngọc Ly, còn có thêm cả mùi m.á.u tanh hôi. Không nhắc đến thì không sao, giờ nhìn người phụ nữ của mình một thân nhếch nhác như kia, anh cũng thấy khó chịu.

Anh gật đầu kéo tay Ngọc Ly đứng dậy, một mạch đi về phía lối ra. Lúc đi ngang qua Tuấn Kiệt còn bỏ lại một câu: “Về đi.”

Khi hai người trở về biệt thự nhà họ Võ, mới sáng ngày ra mà cửa nhà đã một trận náo loạn.

“Nói ngay, các người giấu con gái bảo bối của chúng tôi ở đâu rồi?” Đó là giọng nói chanh chua của bà Trần.

Ngọc Ly thở dài, thực sự lúc này cô cảm thấy đủ mệt rồi, không muốn gặp người đàn bà đó nữa. Vừa định xoay người cùng Duy Hoàng đi tới nơi khác thì đã nghe thấy tiếng tru tréo từ phía sau.

“Ngọc Ly, mày định bỏ trốn à? Chị mày đâu?” Bà Trần nghe thấy tiếng động cơ xe cùng với tiếng mở cổng nên đã phát hiện ra hai người.

Cô không đáp lại, đứng im ở đó nhìn thẳng vào gương mặt kệch cỡm của bà ta. Ông Trần lúc này cũng đi tới nghiêm giọng nói: “Ngọc Hà đâu rồi, ba ngày nay con bé không gọi về cho chúng tao rồi.”

Nói xong ông bà Trần như chợt nhận ra người đứng bên cạnh Ngọc Ly, thái độ lập tức thay đổi, thực hiện vai diễn vừa đ.ấ.m vừa xoa: “Anh Hoàng, con bé Ngọc Hà là đứa rất biết suy nghĩ, nó sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Có chuyện gì thì cũng là do có người cố ý hãm hại.”

“Cô ấy, đúng là đã xảy ra chuyện. Bị người hãm hại.” Duy Hoàng coi như không nghe ra ẩn ý của bọn họ mà thản nhiên nói. “Sống c.h.ế.t chưa rõ.”

Ông bà Trần vừa nghe thấy vậy, liền hốt hoảng, sau đó mới để ý tới quần áo trên người Ngọc Ly và Duy Hoàng. Tuy đều là màu đen nhưng vẫn có những chỗ bị đóng cứng lại sậm màu, lại thêm mùi tanh đặc trưng…

Là m.á.u người.

Nhất thời bọn họ hoảng sợ lùi lại phía sau, ánh mắt khiếp sợ. Muốn nói gì đó nhưng run rẩy thốt cũng chẳng lên lời.

Ngọc Ly bĩu môi bước thẳng vào nhà đi lên phòng của mình.

Sau khi được Duy Hoàng đưa địa chỉ bệnh viện, ông bà Trần lập tức chạy tới đó. Tương lai của bọn họ đều dựa cả vào đứa con gái này, không lo lắng sao được.

Một đứa coi như bỏ rồi, giờ mất tiếp đứa còn lại thì khác gì thiệt đơn thiệt kép?

Loading...