Cô vợ giả ngốc - Chương 84: Kết thúc ân oán!
Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:49:28
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Bởi vì Ngọc Ly đã đưa s.ú.n.g cho Ngọc Hà rồi nên cô rút con d.a.o găm quân đội đeo bên hông ra cầm ở trên tay. Cơ thể cô trong nháy mắt trở lên nhanh nhẹn, mang theo tố chất băng lãnh trầm ổn giống như loài báo từng bước lẻn tới gần Duy Hoàng và Quốc Vượng đang đấu cận chiến với nhau.
Con ngươi đen của Ngọc Ly dừng lại ở bàn tay trần của Duy Hoàng, nhất thời hốt hoảng.
Cô nhìn lên gương mặt tuấn tú lãnh khốc của anh, đáy lòng nhói lên nỗi bất an và lo lắng.
Bất chợt khóe môi Quốc Vượng hiện lên một tia cười mỉm khác thường, vì Ngọc Ly đang đứng đối diện với ông ta khoảng năm, sáu mét nên thấy rất rõ ràng. Cô lập tức cảm thấy căng thẳng, chăm chú nhìn vào đôi tay của ông ta.
Chỉ thấy trên đó có bôi một lớp bột màu trắng lấp lánh sáng như bột ngọc trai rất mịn.
Ngọc Ly hoảng sợ la lên: “Cẩn thận!”
Gần như cùng lúc với tiếng hô của Ngọc Ly là phản xa bật lùi lạ phía sau của Duy Hoàng. Thành công tránh thoát được thứ bột mịn kia chạm vào người.
Ngọc Ly cũng chạy tới đứng đối diện với Quốc Vượng, tròng mắt đen xinh đẹp của cô bỗng trở nên vô cùng thần bí, thậm chí còn có chút mê hoặc; nó chạm vào cặp mắt nham hiểm của Quốc Vượng khiến ông ta bỗng nảy sinh sự khiếp sợ vô cớ, cơ thể thoáng khựng lại bước về sau một bước.
Sát khí từ con ngươi đen tuyền của Ngọc Ly mạnh mẽ dâng cao, cô bước nhanh về phía ông ta, nhưng lập tức ba gã sát thủ trong tổ chức L từ đâu đột ngột xông lên ngăn cản. Bọn chúng giơ họng s.ú.n.g đen ngòm hướng về phía cô.
Võ Quốc Vượng nhếch miệng cười, trầm giọng quát: “Bắt lấy nó cho tao.”
Sau đó ông ta liền lách mình sang một bên tiếp tục lao về phía Duy Hoàng.
Ba gã đàn ông nhận mệnh lệnh còn chưa kịp ra tay thì Ngọc Ly đã hành động nhanh hơn. Cô nhún chân bay lên, dạng chân tung cước đá bay khẩu s.ú.n.g của gã đứng đằng trước và gã ở bên trái. Tiếp đó xoay người đạp liên hoàn vào n.g.ự.c của gã bên trái đó, khiến gã ta ngã ngửa ra nền đất. Xương sườn răng rắc gãy vụn miệng phun m.á.u loãng.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
Hai khẩu s.ú.n.g bị cô đá bay cũng lạch cạch một trước một sau rơi xuống mặt đất ngay bên cạnh gã ta.
Nhưng không đợi gã có phản ứng lại, Ngọc Ly đã gạt chân hất văng chúng ra mãi xa.
Lúc này hai gã sát thủ còn lại mới giật mình nhìn lại, bọn chúng đã quá coi thường người này rồi.
Lấy lại tinh thần, gã phía bên phải liền giơ s.ú.n.g nhắm vào Ngọc Ly lập tức muốn bóp cò, nhưng bóng dáng của Ngọc Ly lại nhanh như chớp, loáng một cái đã biến mất khỏi tầm ngắm của gã ta rồi lại bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh.
Tay trái cô mạnh mẽ tung một quyền vào cằm gã đàn ông bị mất s.ú.n.g khi nãy đang đà lao đến gần, tay phải cầm d.a.o găm vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp trong không trung, lưỡi d.a.o sắc bén xẹt qua cổ gã cầm s.ú.n.g còn lại, kéo theo một tia m.á.u đỏ thẫm văng ra.
Ngọc Ly giơ chân đạp đổ t.h.i t.h.ể của gã sát thủ còn chưa kịp ngã xuống vào tên đàn ông đang lao tới kia, đồng thời chuyển thân mình xông lên, d.a.o găm trong tay lại vung ra một đường cắm thẳng vào mạn sườn của gã ta. Lưỡi d.a.o còn hướng lên trên họng, sắt móc thẳng vào nội tạng theo đà một mạch kéo ra liền bị cắt đứt.
Ba gã đàn ông này chính là ba sát thủ đắc lực của Quốc Vượng, từng giúp ông ta tung hoành trong hắc đạo nhiều năm qua. Bọn chúng cũng chưa bao giờ bị thất bại thảm hại như vậy, bỏ mạng trong nháy mắt vì một đứa con gái.
Đến c.h.ế.t vẫn còn không thể nào tin nổi.
Quốc Vượng vừa đối phó với Duy Hoàng vừa chứng kiến đám thuộc hạ của mình bị Ngọc Ly xử lý, ông ta híp đôi con ngươi xảo quyệt lại, chiêu thức tung ra với Duy Hoàng càng thêm tàn độc hơn.
Ngọc Ly lúc này đã xông vào trận chiến của hai người, cô đẩy mạnh Duy Hoàng ra ngoài hô lên: “Để em, ông ta có độc, em có cách áp chế nó.”
Duy Hoàng nghe cô nói thế liền hoảng hốt muốn nói gì đó lại ngập ngừng rồi thôi.
Lòng thầm niệm chú, [Tin tưởng em, cần phải tin ở khả năng của em…]
Anh bồn chồn đứng ngoài, chăm chú nhìn thân thủ giống y như thần c.h.ế.t lại vô cùng xinh đẹp của Ngọc Ly.
Từng chiêu thức, từng cử động của cô đều toát ra sức mạnh tà ác nhưng lại cũng vô cùng tao nhã. Chúng được Ngọc Ly sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn để đối phó lại với Quốc Vượng.
Nếu như trên tay ông ta không có độc, chắc đã sớm bị cô hạ gục từ lâu.
Bời vì vừa đánh vừa né nên nhiều lúc sẽ bị hụt mất thời cơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-84-ket-thuc-an-oan.html.]
Lợi dụng vào điểm này, những chiêu thức của Quốc Vượng tung ra đều vô cùng quỷ quyệt, ẩn chứa mối nguy hiểm rất lớn làm cho Ngọc Ly nhận lấy không ít áp lực.
Nhưng cái lợi ở chỗ, thể lực của cô so với ông ta lại chiếm ưu thế hơn, huống hồ trên tay cô còn có d.a.o găm.
Xẹt một cái đã đ.â.m trượt qua bả vai của ông ta.
Quốc Vượng đưa tay lên giữ ở miệng vết thương, liếc mắt sang nhìn Ngọc Ly đang chăm chú nhìn mình, con ngươi đen láy của cô tựa hồ còn mang theo vài phần châm biếm, khóe môi còn hiện lên một tia cười vui vẻ.
Thấy vậy, lửa giận của ông ta lập tức bùng lên, đưa tay vào túi quần lấy ra cây côn nhị khúc loại nhỏ, vung vù vù trong không trung, ép Ngọc Ly phải thối lui vài bước. Sau đó ông ta thừa thắng xông thẳng về phía cô, nhưng vừa mới bước được vài bước đã bị Ngọc Ly giống như một con báo liều mạng lộn vài vòng y hệt con sâu đo đánh tới.
Mũi chân cô đạp vào n.g.ự.c ông ta, móc lấy cây côn hất văng ra ngoài.
Võ Quốc Vượng bị tước vũ khí lại bị đạp liền ngã ngửa ra mặt đất, Ngọc Ly nhào lên dẫm mạnh chân vào n.g.ự.c của ông ta khiến cho thân thể ông ta run lên bần bật, sắc mặt tái mét không còn giọt máu.
Ngọc Ly đã chế trụ được Quốc Vượng, nhưng cô lại không cảm thấy đắc ý, trái lại càng cảm thấy vô cùng tức giận.
Nỗi oán hân tích tụ từ đời trước nháy mắt bùng phát, cô hận không thể một chân dẫm thật mạnh di c.h.ế.t gã đàn ông nham hiểm này đi, n.g.ự.c cô phập phồng uất hận, sau cùng ngước mắt lên nhìn Duy Hoàng khẽ hỏi: “Anh có bị trúng độc không?”
“Chắc là không.” Duy Hoàng hơi hồ nghi đáp.
Trên tay ông ta có bôi phấn của một loại sâu, đối với chủ nhân đã luyện ra nó thì không sao, nhưng với tất cả những người khác nếu chạm phải sẽ bị lạc vào ảo giác, trở thành một bình chứa ấu trùng cho sâu chúa.
Trước kia khi còn là Tư Tế, Ngọc Ly đã xem qua loài sâu này, nó được xếp vào loại cổ trùng không độc nhất, nhưng lại khó trị nhất. Vì đám sâu nhỏ sẽ lúc nhúc trong cơ thể vật chủ khó lòng trừ khử hết. Nếu như nó ăn lên não là coi như tận số.
Nghe Duy Hoàng nói vậy, Ngọc Ly thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô cầm lưỡi d.a.o dứt khoát cắt một đường ngang qua yết hầu của gã rồi ném luôn con d.a.o đi.
Kết thúc ân oán!
Gương mặt lạnh giá của cô ngẩng lên nhìn về phía đám người đã kết thúc trận chiến của mình từ sớm đang vây lại đây.
“Như mọi người thấy đấy, tôi chỉ tự vệ thôi.” Ngọc Ly nhấc chân ra khỏi t.h.i t.h.ể của Quốc Vượng nhún vai giải thích.
Chúng tôi đâu có quan tâm tới điều đó, cái chúng tôi để ý là chiêu thức của cô kia kìa...
“Có cách nào phong bế hoàn toàn hoàng lăng này lại không?” Duy Hoàng lên tiếng hỏi cô giúp việc, chính là người phụ tá lúc trước cũng có góp phần vào việc tạo ra nơi này, tuy không có tham gia từ đầu tới cuối, nhưng hẳn cũng phải biết đôi chút.
“Đóng cửa lại sau đó phá hủy chiếc chìa khóa.” Cô giúp việc cau mày nói: “Nơi này nếu như không dùng chìa khóa để mở thì sẽ tiến vào một chiều không gian khác. Chính vì vậy nên Thái Sư mới phải nhất nhất đợi hai người.”
“Ông ta nói có thể ra thế giới cũ?” Duy Hoàng băn khoăn nói.
“Cái này tôi không biết.” Cô giúp việc thở dài đáp.
Vậy là đoàn người không ai bảo ai lập tức mang ba lô đi gom kho báu nhét vào tới khi nặng trĩu. Sau đó kéo đống xác c.h.ế.t ra phía ngoài cửa.
“Không thấy Khánh Vi và Ái Lan?” Ngọc Ly lẩm bẩm. “Chạy giỏi nhỉ?”
Cánh cửa hoa sen khép lại, ngọc bội cũng bị phá hủy. Lăng mộ đế vương mãi mãi biến mất khỏi thế giới này.
Ngọc Hà đã ngất được Tuấn Kiệt ôm ra đi sau mọi người. Bọn họ theo lối chính trở lại mặt đất, cũng muốn xem lúc trước ở đây có thứ gì.
Trên hành lang xuất hiện vô số mảnh đá vỡ vụn hòa lẫn cùng m.á.u đen, chứng tỏ khi đám người kia tiến vào đây đã đối mặt với tình huống kinh khủng lắm, nhưng bây giờ lại không ai nhìn thấy xác c.h.ế.t hay thứ gì khác lạ.
Bọn họ cứ thế một đường thuận lợi trở lại mặt đất, lúc này đã là đêm khuya. Trên núi sương xuống lạnh buốt, từng hơi thở ra đều là khói trắng. Nhưng không ai dám nán lại ở đây lâu, liền lập tức xuống núi trở về thành phố ngay trong đêm.
Ngọc Hà cần phải tới bệnh viện.