Khánh Vi nhanh nhẹn nhảy lên né tránh. Bọn họ vừa đánh vừa lui dần về phía một gian phòng đá khác ở ngay bên cạnh. Nơi này giống như một kho hiến tế, hoặc chỗ chứa đồ dùng vật dụng hàng ngày gì đó.
Đồ đạc bị xô đẩy loạn xạ, phát ra tiếng kêu ầm ĩ.
Sau vài trăm quyền đấu qua lại cả Ái Lan và Khánh Vi đều thấy bản thân mình kém quá xa so với Ngọc Ly, hai đấu một mà mãi không vượt lên nổi, cố gắng lắm mới có thể cầm hoà, lòng tự tôn của hai ả bị đả kích nghiêm trọng.
Bên trong tổ chức L, sau Lyan, hai cô ả chính là những người mạnh nhất, ngay cả đám đàn ông cũng khó đấu lại. Vậy mà bây giờ hợp lực vẫn không thắng nổi một con ngốc.
Chả nhẽ từ trước tới nay các ả bị đám đàn ông thích nịnh nọt kia hố? Nên sinh ra ảo tưởng?
Ái Lan nhìn Khánh Vi ra hiệu, cả hai đồng loạt thu quyền sau đó rút s.ú.n.g nhả đạn về phía Ngọc Ly.
Trong nháy mắt, Ngọc Ly liền bật người nhảy lên tránh thoát loạt đạn đầu tiên, đồng thời lộn một vòng nhảy bám lên trên một cái giá được ghim trên vách tường, mái tóc đen dài theo động tác của cô khẽ bay lên vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ khiến cho hai cô ả kia đều nhìn đến ngẩn ngơ.
Thế quái nào mà cô có thể làm được như vậy?
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
Nhẽ nào đây chính là bí thuật tà ma nào đó của một Tư Tế như trong miệng của bọn họ nói khi nãy?
Trong lúc hai cô ả kia còn đang sững sờ, Ngọc Ly đã khéo léo lấy s.ú.n.g ra rồi nhẹ nhàng buông người đáp xuống mặt đất, nhằm thẳng về đối thủ b.ắ.n liên tiếp hai phát đạn.
Từ đầu tới cuối diễn ra chỉ chưa đầy ba giây.
Vậy nên hành động của Ngọc Ly quá nhanh khiến hai cô ả còn chưa kịp phản ứng lại thì cổ tay cầm s.ú.n.g đã bị trúng đạn.
“Cạch!” Hai khẩu s.ú.n.g bị rơi xuống nền nhà.
Lúc này bọn họ mới kịp lấy lại phản ứng.
Cơn đau buốt từ cổ tay truyền lên đến đại não khiến cả hai càng như những con thú phát điên. Họ vội kéo miếng ơ gâu cổ tay xuống, lưu loát đè chặt miệng vết thương cầm máu, sau đó dùng tay còn lại nhặt khẩu s.ú.n.g lên.
Ngọc Ly ngồi trên trụ đá gần đó, chứng kiến phản ứng của hai cô ả cũng cười tán dương: “Đúng là rất có tố chất, không hổ danh là cận thần của đấng sáng thế!”
“Giết nó.” Khánh Vi tức giận quát lên. Ngay lập tức vừa liên tiếp bóp cò vừa đạp cước xông tới.
Ngọc Ly vội lộn một vòng lách người trốn ra sau cái trụ đá tránh đạn, nhẩm tính số đạn b.ắ.n ra của cả hai.
Ngay khi hai cô ả chạy tới chỗ ẩn núp của Ngọc Ly, cô chợt xông lên, chân đá liên hoàn, Khánh Vi lập tức bị đá ngã ngửa ra đất.
Ái Lan thì bị đạp bay đập vào vách tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-83-du-em-la-ai-cung-van-la-em-cua-chi.html.]
Ngọc Ly đứng trên cao nhìn xuống Khánh Vi, khẩu s.ú.n.g của cô hướng về phía cổ tay còn lại của cô ta không chút lưu tình, lần nữa bóp cò.
Khánh Vi gầm lên. Cổ tay bị thương coi như cô ta đã hết đường sống, chỉ có thể nằm im chờ đợi. Nhưng mãi mà Ngọc Ly vẫn không có động thái gì tiếp theo.
Cô đang nhìn Ái Lan giả c.h.ế.t ở phía trước.
Khẩu s.ú.n.g trong tay ác ý b.ắ.n ra vài viên đạn ở ngay bên cạnh cô ta.
Ngọc Ly bỏ chân ra khỏi n.g.ự.c Khánh Vi đi về phía Ái Lan, rà họng s.ú.n.g lạnh lẽo đọc theo gò má của cô ta khẽ nói: “Một sát thủ xinh đẹp như thế mà lại bị chôn vùi ở chỗ này, thật đáng tiếc.”
Tiếp theo, cô không chút do dự đặt họng s.ú.n.g vào cổ tay còn lại rồi cũng bóp cò.
“Tôi sẽ cho hai cô một tương lai đầy tốt đẹp. Ngoan ngoãn chờ đợi tại đây nhé!” Ngọc Ly nói rồi đứng lên đi ra ngoài. Đáy mắt cô thoáng qua một chút mỉa mai. Lát nữa nếu bọ họ còn ở đây cô sẽ chơi tiếp, còn chạy rồi, sẽ có lúc tìm lại, rảnh rỗi lấy ra đùa hẳn là vui lắm!
Bên ngoài gian phòng, liên tục có người trúng đạn, quang cảnh vô cùng hỗn loạn.
Ngọc Hà đang chiến đấu với gã còi trong đội người của L, cô ấy ôm vết thương đang chảy m.á.u trên đùi liên tục bị ép phải thối lui về phía sau. Nhìn thấy vậy, Ngọc Ly liền tức giận như muốn bùng nổ.
Một gã đàn ông đánh nhau với một người phụ nữ, lại còn ác ý dồn người ta vào góc tường muốn giở trò đồi bại, với Ngọc Ly mà nói đây chính là một sự xúc phạm lớn lao. Cô tăng tốc độ, giơ khẩu s.ú.n.g trên tay lên.
“Bụp!” m thanh viên đạn bay ra từ nòng s.ú.n.g giảm thanh găm vào da thịt. Gã còi khựng lại, cứng ngắc xoay người nhìn ra phía sau, rồi chậm chạp cúi đầu nhìn xuống lỗ đạn trên n.g.ự.c mình trợn mắt ngã ra đất.
“Thằng ngu, đang lúc nước sôi lửa bỏng lại còn hám gái, xoay lưng ra cho kẻ thù làm bia đạn.” Ngọc Ly lẩm bẩm một câu để xả ra sự tức giận của bản thân sau đó bước tới đỡ Ngọc Hà.
“Chị, để em xem vết thương của chị.”
“Chị không sao, mau đi giúp đỡ Duy Hoàng, trên người lão già kia có giấu chất độc, tuyệt đối không được tiếp xúc gần.” Ngọc Hà lo lắng đẩy Ngọc Ly ra.
“Em biết rồi, để em cầm m.á.u cho chị đã.” Nói rồi Ngọc Ly dứt khoát cúi xuống lấy cuộn gạc trong túi nhỏ đeo ngang hông ra sơ cứu cho Ngọc Hà.
Xong xuôi cô mới dúi khẩu s.ú.n.g vào tay cô ấy dặn dò: “Chị bảo trọng nhé, em sang phía kia.”
“Ừ.” Ánh mắt Ngọc Hà phức tạp nhìn theo bóng dáng nhanh nhẹn kia, mọi hoài nghi trong lòng cũng bị gạt đi không còn dấu vết. “Dù em là ai, cũng vẫn là em gái của chị.”