Cô vợ giả ngốc - Chương 82: Ông đúng là đen như chó!

Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:47:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Liên tiếp các tiếng động lớn nhỏ vang lên, vọng lại ngày một gần. Cả lăng mộ bị rung từng trận, giống như sắp sập.

“Chắc bọn chúng đang phá cửa.” Tuấn Kiệt nói.

Không lâu sau ở lối vào của chính lăng đã xuất hiện một nhóm người.

Mùi m.á.u tanh cũng theo bọn họ mà ùa vào không gian đang ngập tràn hương thơm của dược liệu.

“Đông vui quá nhỉ? “ Bá Tùng chán ghét lên tiếng.

Đi đầu đám người là một gã đàn ông to béo hai tay lăm lăm khẩu s.ú.n.g có gắn lòng giảm thanh, ngay cạnh gã ta là một tên gầy còm ốm yếu, có đôi mắt sắc bén quỷ quyệt. Phía sau là Võ Quốc Vượng, cùng ba cô gái không mấy xa lạ đối với mọi người. Ngoài ra còn khoảng chục gã đàn ông khác, kẻ nào cũng có gương mặt ngập tràn sát khí đi cuối cùng.

Tất cả những người này đều mặc một loại trang phục có kiểu dáng giống như của lính đánh thuê, nhưng rõ ràng là màu sắc không giống với bất kỳ tổ chức nào.

Vài kẻ bị thương, m.á.u đỏ nhuộm loang lổ.

Ngọc Ly liếc nhanh qua Ngọc Hà, thấy sắc mặt cô ấy có chút tái nhợt thì không khỏi lo lắng. Ngọc Hà thấy vậy liền dùng ánh mắt ra hiệu mình không sao để đáp lại.

Sau đó cô lại nhìn sang những người khác, bất ngờ nhất là sự xuất hiện của Ái Lan.

Ái Lan cũng đang nhìn về phía Ngọc Ly, cô ta nhếch miệng cười: “Chào nhé!”

Khánh Vi đứng ngay đó đắc ý vênh mặt: “Hôm nay chúng ta sẽ chơi rất vui đây!”

Ngọc Ly không thèm để ý tới sự khiêu khích của bọn họ, cô nhìn về phía lão già đang đứng ở chính giữa, đáy lòng quặn lên đau đớn. Ngọc Ly không thèm che giấu nỗi hận thù trong ánh mắt, nó y hệt một tia laze chiếu thẳng vào ông ta: “Chậc chậc, ông thật đúng là… chẳng khác gì con ch.ó đói khát, bám theo chúng tôi tới tận bước này!”

Giọng cô ngân ra thể hiện rõ sự khinh thường.

Võ Quốc Vượng nghe vậy cũng không hề tỏ ra tức giận hay ngạc nhiên giống tất cả mọi người, ông ta cười khà khà đáp lại: “Cũng là để chứng minh một điều, cô sẽ chẳng bao giờ có thể chiến thắng được tôi.”

“Tôi nên gọi ông là gì? Võ Quốc Vượng? Hay là thái sư Lê Uông?” Ngọc Ly châm biếm hỏi.

Võ Quốc Vượng nhún vai: “Tôi không để ý đâu?”

“Chấp nhận mang họ của đối thủ để ẩn núp bao lâu nay, tôi cũng thấy ông tài giỏi!”

“Chỉ là tôi rất thắc mắc, đang yên lành ông lại chạy tới đây làm gì? Sao không ở đó mà tung hoành, ông bị ngu à?” Ngọc Ly vẫn không tiếc lời mỉa mai ông ta.

“Ha ha ha, miệng lưỡi Tư Tế vẫn luôn sắc bén như vậy. Tôi cũng không giấu diếm gì. Khi hoàng lăng chuẩn bị phong bế tôi có vào kiểm tra thêm cho chắc, không may bị kẹt lại sau đó mơ hồ đi theo lối kia ra ngoài. Thế thôi!” Võ Quốc Vượng chỉ về phía cánh cửa vui vẻ giải đáp. Ông ta đi tới bên một trụ đá đặt m.ô.n.g ngồi xuống.

Ngọc Ly khoái trá cười: “Ông đúng là đen như chó!”

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

Nhẽ ra được lên ngai vàng ngồi thì lại bị phiêu dạt khắp nơi!

Lúc này Duy Hoàng mới lên tiếng: “Chuyện là thế nào?”

Đáp lại câu hỏi của anh là ánh mắt của Ngọc Ly và Quốc Vượng, giống như đang nhìn một kẻ ngốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-82-ong-dung-la-den-nhu-cho.html.]

Nói từ nãy tới giờ, một người ngoài có khi còn hiểu được vài phần, vậy mà anh còn hồn nhiên hỏi ra câu đó.

Bầu không khí nhất thời im lặng.

Lúc sau cô giúp việc mới thở dài lên tiếng: “Thái sư làm phản, vì Hoàng Đế quá tin tưởng ông ta nên Tư Tế muốn tìm ra bằng chứng, không ngờ bị rơi vào cạm bẫy của thái sư, chuyện sau đó thì tôi không cần nói nữa.”

Những người ngoài cuộc, ai cũng ngơ ngác trước một màn đối thoại này.

Hoàng Đế, Tư Tế, Thái Sư?

Đây là ảo giác hay sao?

Bọn họ vừa mới đi vào một cái cổ mộ thôi mà đã xuyên không đến thời cổ đại?

Tuy thắc mắc nhưng tất cả đều im lặng quan sát.

Duy Hoàng nghe xong thoáng giật mình, anh như bừng tỉnh khỏi cơn u mê, gương mặt anh tuấn mang theo sự sợ hãi, chợt quay sang nhìn vào Ngọc Ly, hốc mắt cũng đỏ lên chứa chan bao điều muốn nói.

Nhưng cuối cùng, anh chỉ đưa bàn tay ra, lặng lẽ nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen vào nhau, chặt chẽ chẳng thể tách rời.

Ngọc Ly mỉm cười gật đầu sau đó nhìn về phía lão già đang ung dung ngồi ở kia: “Kể ra thì chúng ta cũng có duyên, nói xem ông muốn gì?”

“Mở cửa hoàng lăng, để tôi trở về thế giới cũ.” Võ Quốc Vượng thản nhiên nói.

“Ông sống bao nhiêu năm ở đây, cứ già rồi lại đổi xác, ông không thấy vui hay sao mà vẫn muốn về? Thử ngẫm mà xem, có ai được như ông?”

“À, hóa ra là ông vẫn nuối tiếc cái ngai vàng kia? Giờ này có lẽ nó cũng chẳng còn nữa rồi. Bữa tiệc ông dọn ra đã được người khác ăn hộ từ đời nảo đời nào…” Ngọc Ly trào phúng nói.

“Im mồm!” Đột nhiên sắc mặt Võ Quốc Vượng sa sầm lại, cặp mắt già nua trở nên hung ác nhìn thẳng vào Ngọc Ly quát lên: “Mau mở cửa hoàng lăng, ta muốn nhìn xem kẻ nào dám đối đầu với Lê Uông này!”

“Ái chà, không diễn nữa rồi!” Ngọc Ly bĩu môi dứt khoát nói: “Không mở!”

Cô cũng không ngạc nhiên trước biến hóa của ông ta.

“Bắt bọn nó lại cho tao, không bắt được thì giết, không tha bất kể đứa nào, tao chỉ cần máu, không cần mạng.” Võ Quốc Vượng gầm lên. Ngay lập tức đám người lao về phía đối phương.

Riêng Võ Duy Hoàng đi thẳng tới chỗ lão già kia.

Không gian lăng mộ nháy mắt trở nên náo động, không ai bảo ai tự tìm lấy đối thủ cho chính mình.

Ngọc Ly nhìn Ái Lan khóe miệng nhếch lên không che giấu sự trào phúng. “Em dâu à, nhẫn nhịn bao lâu, tới hôm nay mới được ra đòn, cố gắng lên nhé!”

“Mẹ con điên, tao sẽ g.i.ế.c mày!” Ái Lan bực bội mắng một câu rồi vung quyền lao tới.

Khánh Vi ở gần đó cũng đảo người tránh khỏi cô giúp việc chạy tới bên Ngọc Ly: “Hai đánh một không chột cũng què!”

“Ồ! Tao rất mong chờ!” Ngọc Ly bật cười né đòn của Ái Lan rồi gạt chân về phía Khánh Vi hoá giải cú đánh lén.

Loading...