Cô vợ giả ngốc - Chương 80: Lăng mộ Đế Vương.

Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:47:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Càng đi xuống sâu gió lạnh càng lớn, cảm giác ớn nổi da gà cứ như bọn đoàn người đang trên đường bước vào con đường dẫn thẳng tới địa phủ.

Không khí đặc quánh một mùi vị như thảo dược.

Chính xác là một mùi thảo dược chứ không phải ẩm mốc.

Các vách tường hai bên lối đi đều khô ráo không có lấy một chút độ ẩm.

Bọn họ đã đi được hai tiếng đồng hồ rồi, dãy bậc thang chỉ có một lối duy nhất dẫn vòng vèo lên xuống nhấp nhô giống như nó được chạy vòng xung quanh phần chân núi Thất Sơn rồi đi xuống sâu dần, từ từ tiến vào chính giữa.

Nhưng không phải.

Mãi vẫn chưa thấy điểm cuối.

Từng cơn gió lạnh thổi tới đi qua các góc cong của lối đi phát ra những tiếng vi vu như giọng hát của một oán phụ. Sáu người vẫn lặng yên bước đi, không một chút xao động.

“Con đường này không có trong bản đồ, điều này chứng tỏ chúng ta chưa thực sự tiến vào nơi giao thoa của cánh cửa.” Trọng Đạt nhỏ giọng nói.

“Mọi người!” Đột nhiên Ngọc Ly kinh ngạc thốt lên: “Chúng ta đã đi qua chỗ này rồi.”

“Không thể nào, chúng ta vẫn luôn đi xuống phía dưới mà.” Trọng Đạt không tin.

“Nhìn này.” Tất cả nhìn theo ngón tay chỉ của Ngọc Ly, chỉ thấy một vệt son đỏ rất nhỏ trên vách đá, trong điều kiện ánh sáng chỉ nhờ chiếu bằng đèn pin thế này nếu như không phải là cố tình sẽ không ai để ý.

“Chính em đã đánh dấu nó.” Ngọc Ly nói tiếp.

“Từ lúc chúng ta đi, cho tới khi vòng lại đây vừa tròn mười lăm phút.”

“Cái gì?” Mọi người cũng thốt lên.

“Bảo sao chúng ta đi lâu như vậy mà vẫn không hết được những bậc thang này, mẹ kiếp chân ông sắp rụng ra rồi!” Bá Tùng ngồi xuống bậc thang bực dọc quát.

“Có một kiểu sắp xếp như vậy, chính là các bậc thang rời nhau cùng chuyển động xoay tròn quanh một cái trục, khi chúng ta di chuyển, đồng thời chúng cũng chuyển động liên tục tạo ra các vòng lặp nối tiếp nhau. Cách phá giải chính là tìm ra được điểm nối của vòng lặp.” Duy Hoàng chậm rãi nói.

“Ai có thứ gì có thể rắc ra làm dấu không?” Trọng Đạt lên tiếng hỏi.

Cô giúp việc móc từ trong ba lô ra một túi bột trắng: “Dùng thứ này đi.”

“Thứ gì vậy?” Trong Đạt cầm lấy liền hỏi.

“Tro cốt người chết...” Cô giúp việc vừa nói đã thấy ánh mắt Trọng Đạt trợn lên, cô ta liền sửa miệng: “Vôi bột.”

Thấy mọi người không tin cô ta lại bổ sung: “Dùng để đuổi côn trùng rất hữu hiệu.”

Không ai nói gì nữa lại tiếp tục lên đường, lần này bọn họ dễ dàng phát hiện ra dấu vết vôi bột trên bề mặt bậc thang bị gạt đi. Nhìn theo hướng gạt chính là vách tường bên trái, trên đó cũng hoàn toàn không có một hoa văn nào.

“Lối ra chắc chắn ở đó.” Ngọc Ly bĩu môi khẳng định. Không biết hoàng đế năm xưa đã được kẻ nào thiết kế cho cái loại mê cung oái oăm này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-80-lang-mo-de-vuong.html.]

Mọi người lại bắt đầu ấn, xoa khắp mặt vách tường, cuối cùng Tuấn Kiệt thấy một khe hở rất nhỏ, nhìn nó như một vết nứt bình thường, nhưng khi quan sát kỹ lại thì đây chính là hình dạng của một cánh cửa hình chữ nhật.

Tất cả hợp lực đẩy ra.

Cánh cửa đá với nỗ lực lớn của mọi người liền dịch chuyển tụt dần vào bên trong cuối cùng tạo ra một lối đi nhỏ. Khi mọi người đi qua, tảng đá cũng lập tức đóng lại.

Lối đi này thông với một hành lang ngập tràn ánh sáng, đó là thứ ánh sáng phản quang lại từ đèn pin của đoàn người khi chiếu vào những viên pha lê khảm trên khắp vách tường.

Hai bên hành lang đặt đủ loại lục bình bằng gốm sứ to, nhỏ. Nhiều kiểu dáng và màu sắc. Trong mỗi lục bình đều chứa vô số châu báu quý giá.

Hành lang chỉ rộng cỡ ba mét, cao hai mét mà những thứ đồ châu báu kia đã chiếm gần như hết lối đi.

Đứng trước những món đồ quý giá, mọi người vẫn cẩn trọng nhìn, chẳng có ai nảy sinh lòng tham để ý tới những đồ vật đó. Riêng Ngọc Ly là hứng thú đôi chút, cô đi tới ngó nghiêng qua lại rồi cũng trở về bên Duy Hoàng nhỏ giọng nói: “Mang chỗ này về bán chắc là được nhiều tiền lắm!”

“…” Lại bán!

“Chúng ta đang ở vị trí này.” Trọng Đạt mở bản đồ ra chỉ vào một vị trí. “Phía cuối có vẽ rất nhiều cảnh báo nguy hiểm. Nhưng ở đây có một lối phụ, đi theo lối đó chúng ta sẽ vòng qua đoạn đường kia.”

Mọi người nhìn về phía hai bức tượng kỳ lân bằng đá ở bên cạnh.

“Sao không trực tiếp tới đấy xem xem?” Bá Tùng híp mắt hỏi.

“Câu có thể tự thử.” Duy Hoàng vỗ vai anh ấy rồi dẫn đầu đoàn người đi theo hướng dẫn, lách mình qua khe giữa hai bức tượng sang một hành lang khác.

Không ai muốn mạo hiểm ở những nơi như thế, nếu như không thực sự cần thiết.

Hành lang bên này tối tăm hơn nhưng lại thoáng đãng, đi theo hết dọc quãng đường, cuối cùng họ cũng đã nhanh chóng tới trước một cánh cửa bằng đá trắng, trên đó khắc hoa văn hoa sen sinh động như thật.

Ổ khóa chính là ở vị trí nhụy sen.

Nhận được cái gật đầu của Duy Hoàng, Ngọc Ly bước tới đặt chìa khóa vào đó.

Chiếc chìa khóa bằng ngọc vừa được tra vào, một luồng ánh sáng trắng hài hòa từ chính giữa lập tức tràn ra, giống như một dòng nước chảy qua các cánh hoa.

Một giây sau, điều kỳ diệu xảy ra.

Toàn bộ đóa hoa sen nở tung sau đó nhanh chóng rút toàn bộ cánh hoa vào trong, chỉ còn trơ lại đài sen, rồi từ đài sen nứt ra làm hai, chia đôi cánh cửa rút sang bên cạnh.

Bá Tùng chậc lưỡi tấm tắc khen rồi theo chân mọi người bước vào.

Đây chính là lăng mộ đế vương.

Có hai cỗ quan tài nằm ở chính giữa một không gian rộng lớn.

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

Vô số dạ minh châu được khảm phía trên trần nhà theo trận pháp Tụ Linh, toàn bộ ánh sáng tạo ra từ đó đều chiếu xuống soi sáng và nuôi dưỡng hai cỗ quan tài khiến nó sáng bừng lên.

Ngọc Ly từng bước tiến lại gần, nhịp tim cô rộn ràng có chút chờ mong muốn nhìn xem người bên trong đó thực sự trông như thế nào.

Loading...