Buổi sáng sớm, trên ngọn núi Thất Sơn.
Một đoàn người đã bí mật tụ hội ở đây từ rất sớm bao gồm Duy Hoàng, Ngọc Ly, cô giúp việc, Bá Tùng, Trọng Đạt và Tuấn Kiệt.
Lý do về sự có mặt của Tuấn Kiệt chính là anh ta dùng phần xác của Ngọc Ly để trao đổi với Duy Hoàng, để được tham dự chuyến đi mạo hiểm này.
Suy xét tới cuối cùng anh vẫn là gật đầu đồng ý.
Dù sao cuộc hành trình với những nguy hiểm khó lường, có thêm một người tình nguyện và tuyệt đối đảm bảo an toàn cho Ngọc Ly, anh cũng sẽ chấp nhận.
Chấp nhận chịu đựng mùi chua của dấm.
Khi được giao trọng trách điều tra địa hình, Trọng Đạt cầm tấm bản đồ vẽ tay cho cha Duy Hoàng đưa, thận trọng xác định hướng đi cho cả đội.
Lần này bọn họ không mang theo nhiều người bởi vì mục đích thực sự chỉ là đi theo bảo vệ Duy Hoàng và Ngọc Ly. Còn về phần hai người kia thì cũng chẳng ai hỏi.
Với những người bạn vào sinh ra tử như bọn họ, cái gì nên biết thì ắt sẽ được biết, không cần quá mất công dò hỏi làm gì.
Chỉ có sự tin tưởng tuyệt đối vào đối phương.
Vậy là đủ.
“Lối vào ở đâu?” Bá Tùng ngồi trên tảng đá cau mày hỏi Trọng Đạt.
“Trên bản đồ không đánh dấu. Chỉ có một sơ đồ khái quát về các cạm bẫy và hướng đi.” Trọng Đạt thở dài nói.
“Chia ra tìm đi.” Duy Hoàng nhận lấy chai nước từ tay Ngọc Ly, đóng nắp lại cất vào trong ba lô đeo sau lưng rồi đứng lên đi về phía bên trái của ngọn núi.
Tiếp sau đó những người còn lại cũng tản ra lần mò từng ụ đá.
Ngọc Ly đứng nhìn tổng thể ngọn núi có chút khó hiểu. Bản đồ vẽ tay kia là chỉ tới chân núi. Nhưng cả một ngọn núi đá to lớn sừng sững cây cối um tùm thế này thì bọn họ tìm tới khi nào.
Ít ra thì cũng phải có một chỉ dẫn nào đó chứ?
Gió núi mang theo hơi ẩm thổi tới cùng với mùi mục rữa của lá cây, ở đây chắc là không có thú dữ, cùng lắm là vài con rắn độc và côn trùng mà thôi. Nhưng bảo cô phải sục tay vào dưới lớp lá cây đó… Lại có chút không muốn.
Ngọc Ly nhìn xung quanh kiếm một đoạn cành cây khá chắc, cầm trên tay khua về phía vách núi đá trước mặt. Trên đó có rất nhiều các loại dây leo, chúng bám chằng chịt che đi hẳn kết cấu phía sau. Giả dụ sau đó là cửa hang thì cũng khó mà bị phát hiện.
Thời gian từng chút trôi qua, đoàn người đã có chút rệu rã. Vừa mới khởi đầu đã gặp phải chướng ngại lớn như thế này rồi, thực sự là nếu như không phải bọn họ đều là những người đã được rèn luyện, rất có thể đã bực bội mà bỏ cuộc trở về từ lâu.
Sau ba tiếng cật lực tìm kiếm, sáu người mang theo sự thất vọng tập hợp lại tại địa điểm ban đầu.
“Vị trí này là hướng chính diện của ngọn núi. Đúng ra lối vào, nếu có, cũng phải ở ngay gần đây mới đúng!” Trọng Đạt thở dài nói.
Ai nghe thấy cũng gật đầu đồng ý. Nhưng chỗ này lại là nơi được kiểm tra kỹ nhất, nó không hề có một điểm khác lạ nào.
Ngọc Ly cầm chai nước lên uống, nhìn theo hướng ngọn núi. Đột nhiên cô thấy có một khối đá lớn nằm chắn ngang lối đi. Lúc đoàn người lên đây cũng là phải vòng qua khối đá này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-79-nui-that-son.html.]
Cô vội chạy lại phía đó.
Bây giờ để ý mới thấy khối đá này thực sự khác biệt.
Đặt ở một nơi ẩm thấp như thế này nhưng toàn bộ bề mặt của nó lại không hề dính một chút rêu nào. Nhẵn bóng cứ như được người ta đẽo gọt rồi ướp lên bề mặt một lượng lớn muối mặn vậy.
Ngọc Ly nghĩ như thế, cũng rất muốn quệt tay lên nhấm thử, cơ mà cô sợ bị độc.
Độc cũng có thể khiến rêu không thể phát triển.
Ngọc Ly cẩn thận đi vòng quanh nó.
Tảng đá này cao tầm một mét sáu, có hình dạng là khối lăng trụ ngũ giác. Mặt trên là hình ngũ giác rộng cỡ mười mét vuông, còn năm cạnh bên là hình chữ nhật. Bề mặt trơn nhẵn không có bất cứ hoa văn nào.
“Là nó sao?” Tuấn Kiệt đứng ngay bên cạnh Ngọc Ly khẽ hỏi.
Cô liếc mắt nhìn qua anh ta. Tuy rằng đã ngầm thừa nhận mình chính là Ngọc Ly trước kia, nhưng cũng chẳng thể tha lỗi cho người đàn ông này được.
Dù cho lý do và mục đích của anh ta là báo thù cho gia đình của mình, nhưng bản thân cô lại trở thành con chuột bạch thế mạng, chỉ nghĩ tới thôi Ngọc Ly đã muốn hùng hổ mắng chửi: [Bà đây có lỗi gì mà dám xiên bà. Giờ bà là người khác cũng đừng nhảy ra làm phiền bà. Bà mà điên lên xiên lại cho lại bảo chúng ta hết nợ, hòa… Còn lâu nhé!]
Không thấy cô trả lời, Tuấn Kiệt cũng chẳng phật ý. Anh ta vòng hai tay trước n.g.ự.c chờ đợi những người khác đưa ra đáp án.
Ngọc Ly nhìn một lúc, liền muốn nhảy lên trên bề mặt của khối đá để xem thêm nhưng bị Duy Hoàng cản lại. Trọng Đạt thấy vậy liền bĩu môi nhảy lên.
“Chẳng có quái gì cả!” Anh ấy nói dứt lời liền đạp chân vào một cạnh bên để xuống.
Đúng vào lúc này điều kỳ diệu đã xảy ra.
Một nửa khối lăng trụ ngũ giác đột ngột bị sụt xuống dưới, Trọng Đạt bị hẫng chân phải lộn một vòng để giữ thăng bằng trước khi đáp đất.
Trước mặt mọi người là một dãy bậc thang bằng đá dẫn xuống lòng đất tối tăm.
“Có gió thổi!” Trọng Đạt giơ cái bật lửa ra phía trước, gió từ dưới lối đi thổi lên khiến ngọn lửa nghiêng về phía mọi người.
“Đi thôi!” Bá Tùng nhướn mày dẫn đầu đoàn người bật đèn pin lên dọi đường tiến vào.
Một tay anh cầm đèn pin, tay còn lại lăm lăm con d.a.o găm đề phòng bất cứ bất chắc nào có thể xảy ra.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
Những người còn lại cũng vậy, vũ khí tùy thân đều được chuẩn bị sẵn sàng. Sau đó lối tiếp đi vào.
***
Ánh nắng buổi trưa xuyên qua những tán lá rừng chiếu xuống từng bậc thang vẫn còn đang mở rộng.
Một người đàn ông trung tuổi cùng đoàn người của mình lúc này mới đuổi tới. Đi cạnh ông ta không ai khác là ba cô gái: Ngọc Hà, Ái Lan và Khánh Vi.
Sắc mặt Ái Lan và Khánh Vi có chút nhợt nhạt nhưng có vẻ như độc tố của lá han đã được hóa giải.
Đúng là kỳ tích!