Cô vợ giả ngốc - Chương 78: Hợp tác

Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:45:27
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chồng này, sao hôm nay chồng lại dẫn theo cô ta về đây vậy?” Bầu không khí ngượng ngùng trên bàn ăn bởi vì một câu hỏi của Ngọc Ly mà bị phá vỡ.

“Khánh Vi bán cho anh một món đồ, điều kiện là mời một bữa cơm. Vừa hay liền dẫn về đây.” Duy Hoàng chẳng thèm che giấu nói thẳng ra.

Ngọc Ly nghe xong lập tức bật cười nhìn sang Khánh Vi bằng ánh mắt trào phúng: “Vậy thì cô phải ăn nhiều vào một chút nhé, e là cơ hội không tới lần thứ hai đâu.”

Khánh Vi bị Ngọc Ly khiêu khích cũng không phản bác lại ngay, cô ta đặt cốc nước đang cầm trên tay xuống, sau vài giây mới thỏ thẻ: “Yêu một người chẳng có gì là sai, tôi thích anh Hoàng là điều mà ai cũng biết. Chỉ cần tôi còn một hơi thở, cũng sẽ vẫn ở đây nhìn chằm chằm vào hai người. Vậy nên cô đừng có cười nhạo tôi, chẳng ai nắm c.h.ặ.t t.a.y tới sáng được đâu.”

“Ôi, tôi lại sợ hãi quá!” Ngọc Ly vòng hai tay trước ngực, dựa người ra lưng ghế nhìn lại. [Quả nhiên đúng là mặt dày thật, muốn bám theo trai tới tận đây.]

Nghĩ ngợi giây lát, Ngọc Ly nghiêng người nhìn sang Duy Hoàng, muốn soi xét xem ngoài cái bộ mặt đẹp trai kia ra anh còn bộc lộ thêm thứ gì khác mà thu hút nhiều ong bướm vây quanh như vậy.

Có hai thứ khiến người phụ nữ có thể liều mạng vì người đàn ông: Một là tình, hai là lợi ích.

Cô ả Khánh Vi này tiếp cận Duy Hoàng là vì cái gì?

“Có lẽ em nên cất anh đi cho riêng mình.” Ngọc Ly giơ tay lên chọc chọc vào má Duy Hoàng cau mày cằn nhằn.

Hành động của cô lọt vào trong mắt Ái Lan và Khánh Vi chẳng khác gì một mồi lửa khiêu khích, khiến hai cô ả đứng ngồi không yên. Lồng n.g.ự.c vì tức giận mà phập phồng lên xuống phả ra hơi thở toàn là mùi khắm của mắm.

Rõ là tức c.h.ế.t người mà.

Ngọc Hà ngồi kế bên Ngọc Ly cảm thấy ăn đã no bụng liền gọi cô giúp việc tới dọn. Dù sao ngoài cô ra có ai ăn nữa đâu nên chẳng cần thiết phải ngồi ở đây diễn trò. Cô ấy đã chờ đợi tiết mục phía sau quá lâu rồi.

Thấy bữa ăn định mệnh đã qua, Ái Lan và Khánh Vi đều thầm thở phào nhẹ nhõm trở lại phòng khách. Nhưng hai cô ả chưa ngồi nóng chỗ thì Duy Hoàng và Ngọc Ly đã lấy cớ cần nghỉ ngơi dẫn nhau về phòng mất tiêu rồi.

Ngọc Hà nhìn một lượt rồi cũng lặng yên rút khỏi.

Lúc này trong phòng khách chỉ còn lại Ái Lan và Khánh Vi ngồi nhìn nhau qua một chiếc bàn.

Gương mặt vốn dĩ chanh chua của Ái Lan lập tức trở nên nghiêm túc, khí thế mạnh mẽ quỷ quyệt của cô ta nhanh chóng lan tràn ra áp chế lên Khánh Vi.

“Cô đưa thứ gì cho Duy Hoàng?”

Khánh Vi mỉm cười không hề tỏ ra sợ hãi, cô ta giơ bàn tay với những móng tay được sơn vẽ tỉ mỉ lên ngang tầm mắt ngắm nghía, thản nhiên đáp: “Cô không có quyền hạn tra khảo tôi.”

“Vậy sao? Nếu như cha tôi biết được Lyan bị bắt là nhờ công của cô thì sẽ ra sao?” Ái Lan nghiêng người về phía trước thấp giọng nói, sau đó cô ta ngửa người ra sau chế giễu: “Sẽ thú vị lắm đấy!”

Khánh Vi nghe thấy thế khẽ chột dạ, đáy lòng cô ta có chút hoang mang; rõ ràng mọi dấu vết đã bị cô ta xoá sạch rồi cơ mà, sao con ranh này lại biết được?

Hay là nó chỉ đang chơi trò phép thử với mình?

Nếu không phải vì Lyan ban lệnh hạ sát Duy Hoàng thì cô ta đã chẳng phải làm như thế!

Cho dù việc loại bỏ Lyan sớm muộn gì cũng đã nằm trong mục tiêu của Khánh Vi, nhưng việc ra tay vào thời điểm này chính là do cô ta bất đắc dĩ nên mới phải mạo hiểm làm như vậy.

Cô ta đứng dậy đi nhanh về phía Ái Lan túm tay cô ả một mạch kéo thẳng ra ngoài góc sân.

Khánh Vi cố tỏ ra thản nhiên nhìn về phía Ái Lan đáp: “Chủ nhân chưa bao giờ cần những quân bài vô dụng, bất kể là ai, bao gồm cả cái người được cho là con gái!”

“Cô... đừng tưởng nhà cô được cha tôi trọng dụng mà tỏ ra đắc ý, nên nhớ, các người cũng vẫn mãi chỉ là một con tốt thí.” Ái Lan tức giận gằn giọng đáp.

“Đâu có sao, dù gì cũng là người ngoài. Cơ mà mẹ con cô thì rõ là khác mà… chậc chậc. Tôi cũng rất thắc mắc, mỗi khi chủ nhân trái ôm mẹ phải ôm con… chà chà, phải chăng là rất tình thú hay không?” Khánh Vi không tiếc lời châm chọc.

“…” Ái Lan kinh sợ trợn mắt nhìn.

Sao cô ta có thể biết được.

“Cô điều tra về gia đình tôi?”

“Cái vỏ bọc đấy của chủ nhân thì có gì phải điều tra, tôi chỉ cần nhìn qua là biết. Cũng phải công nhận, chủ nhân rất có tài phô diễn đấy chứ. Cả cái dòng họ Võ bị ông ta coi như lũ đần mà đũa bỡn còn gì!” Khánh Vi nhếch miệng cười. “Tôi vẫn rất thắc mắc, ông ta trăm nghìn kế dồn Duy Hoàng phải đi tới bước đường đi tìm lăng mộ đế vương kia để làm gì. Cô không tò mò hay sao?”

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-78-hop-tac.html.]

“Cô biết những gì?” Ái Lan nhíu mày hỏi.

“Cô nghĩ sao nếu như mục đích chung của chúng ta là như nhau, thì nên bàn bạc hợp tác một chút!” Khánh Vi ngồi lên bờ tường trang trí ở bên cạnh hất cằm hỏi.

Người đàn ông ác quỷ kia đã sống đủ lâu rồi.

“Hợp tác? Hợp tác với cô tôi được thứ gì?” Ái Lan nhếch miệng.

“Đoàn kết chống lại giặc ngoài, sau cùng chỉ còn tôi và cô, lúc đấy có phải sẽ đơn giản hơn không?” Khánh Vi đưa ra lập luận của bản thân.

Nghe cũng có lý.

“Được! Nếu như tôi phát hiện ra cô bán đứng tôi, tôi sẽ không tha cho cả nhà cô đâu!” Ái Lan giơ tay đáp lại Khánh Vi và buông lời đe doạ.

“Ok!” Khánh Vi gật đầu, hơi bĩu môi khinh thường.

[Đừng tưởng âm mưu của các người tôi không biết. Nhà họ Nguyễn cũng đâu phải là toàn người vô năng.]

Cô ta nhìn Ái Lan thêm chút nữa rồi xoay người rời khỏi.

Lúc này Ngọc Ly và Duy Hoàng đang ở trên phòng thì thầm về kế hoạch của ngày mai. Cả hai thừa biết về sự xuất hiện của mảnh ghép cuối cùng này không phải là một sự ngẫu nhiên; chẳng qua tự dưng lại có kẻ hai tay mang đến dâng lên, đương nhiên nên nhận.

Bốn mảnh ngọc hình bán nguyệt xếp lại với nhau tạo ra hai hình tròn, sau lại chồng lên nhau; giữa hai lớp có một khớp nối, chỉ cần xoay nhẹ, cả bốn mảnh đã liên kết chặt chẽ tạo ra một miếng ngọc hoàn hảo với hai mặt là hình chạm khắc tứ linh vô cùng tinh xảo.

“Anh này, ai là người đã tạo ra được thứ này vậy? Kỹ thuật rất khá nhé!” Ngọc Ly nhỏ giọng tán dương.

“Theo như những gì anh biết, trình độ văn minh ở thế giới song song của chúng ta cũng rất phát triển, tuy không theo xu hướng máy móc hiện đại như ở đây, nhưng có nhiều thứ lại vượt xa về kỹ thuật, tạo ra độ chính xác và hiệu quả không hề thua kém đâu, nhiều thứ còn hơn.” Duy Hoàng cau mày trầm ngâm nói.

“Em rất chờ mong được chứng kiến những kỳ tích đó.” Ngọc Ly ghé sát vào anh thì thầm. “Em chỉ băn khoăn, mục đích của kẻ kia là gì? Chả nhẽ hắn muốn mượn tay chúng ta để có thể được trở lại nơi đó?”

Duy Hoàng bật cười từ chối trả lời.

Dù mục đích là gì đi chăng nữa, động tới người của anh là đã nhận một tấm vé đi chơi cùng Diêm Vương rồi.

“Nghỉ sớm đi, những ngày tới e là sẽ rất vất vả đấy!” Anh ôm cô vào lòng vỗ về như đang dỗ một đứa trẻ.

Chốc lát sau căn phòng đã hoàn toàn yên lặng.

Đổi lại là một trận ầm ĩ tới từ căn phòng cách đó không xa. Tuy nhiên cũng chẳng có ai quan tâm.

Toàn thân Ái Lan vã mồ hôi, cô ta đang ngứa ngáy vô cùng khó chịu, cảm giác như mỗi một tế bào từ trong ruột gan ra tới bên ngoài đều bị rộp lên thành mụn nước sau đó bị vỡ tung, cũng giống như cơ thể nóng bừng đau buốt muốn nổ tung vào lúc này của cô ta.

Ái Lan đi sang tới phòng Ngọc Hà gõ cửa cầu cứu nhưng không nhận được sự đáp lại, tiếng gọi cửa la hét cứ như tiếng ma gọi hồn vang lên cho tới khi cô giúp việc đi tới giúp cô ta một công đoạn cuối cùng, đó là tống cổ vào bệnh viện.

Ngọc Hà ngồi trên giường lúc này mới tắt đèn đi ngủ, trò này của Ngọc Ly cùng lắm cũng chỉ giữ chân được bọn họ hai, ba ngày là cùng.

Nhưng mà cũng thú vị thật đấy, nhan sắc kia không biết chăm chút tới bao giờ mới trở lại được như xưa.

Đứa em gái này của cô càng lúc càng có nhiều trò mới lạ.

Vốn dĩ Ngọc Hà định tối nay sắp xếp cho Ái Lan vài tình huống để xem cô ta sẽ làm gì. Nhưng khi Khánh Vi xuất hiện, cô ấy đã quyết định gom chung vào một chỗ để làm chuột bạch thí nghiệm cái thứ nước mà Ngọc Ly cho.

Có vẻ rất hiệu quả.

Ở nhà họ Nguyễn, Khánh Vi cũng đang gặp tình trạng tương tự như Ái Lan.

Cả một đêm rất nhiều người đã thức trắng để giúp hai cô ả gãi ngứa nhưng rõ ràng là không có tác dụng. Sau cùng phải dùng tới thuốc an thần ép người đi vào giấc ngủ mới tạm được yên.

Họ làm sao có thể biết được, uống vào thứ nước chiết xuất từ lá han thì chỉ có thể vui vẻ mà hưởng thụ qua vài ngày, không có dược liệu nào áp chế nổi.

Chờ cho mấy người đó bình tĩnh lại, đám người Ngọc Ly và Duy Hoàng cũng đã tới được nơi mà mình muốn đến.

Loading...