Cô vợ giả ngốc - Chương 77: Rắc cơm chó!

Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:45:26
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa đúng bảy giờ, Duy Hoàng đã có mặt ở biệt thự nhà họ Võ. Điều đáng ngạc nhiên là đi theo anh còn có một người khác.

Cô gái đi phía sau lưng anh mặc một chiếc váy khoét cổ chữ V, xẻ tà. Trên sâu, dưới cao, mọi đường cong trên cơ thể triệt để được phô ra, ẩn hiện qua từng bước đi mang nét quyến rũ khêu gợi hấp dẫn; đến mức khiến ai cũng phải ngoái lại nhìn. Cái loại khí chất đang tỏa ra từ trên người cô ta chính là loại tín hiệu phát dục lẳng lơ làm bất cứ người đàn ông nào khi nhìn vào cũng phải nảy sinh sự thèm khát…

Ngọc Ly, Ngọc Hà ngay cả Ái Lan cũng đều trố mắt nhìn lại.

“Cô… cô ta tới đây làm gì?” Ái Lan sửng sốt thốt lên, đáy lòng cô ả ngập tràn sự khó hiểu.

Ngọc Ly nhìn lướt qua cô ta sau đó đặt ánh mắt lên trên người Duy Hoàng, soi xét từ đầu tới chân.

Duy Hoàng mỉm cười với Ngọc Ly rồi đi thẳng về vị trí bên cạnh cô ngồi xuống.

Khánh Vi lúc này mới lên tiếng: “Chào mọi người, chúc buổi tối tốt lành!”

[Tốt lành cái con khỉ!] Ngọc Ly bị Duy Hoàng choàng tay ôm vào trong n.g.ự.c liền lén nút véo mạnh vào eo của anh một cái.

Dưới ánh đèn sáng của phòng khách, gương mặt người đàn ông vẫn nở nụ cười thản nhiên, bàn tay đặt trên bả vai Ngọc Ly hơi vỗ về trấn an.

Tất nhiên là Ngọc Ly không hoài nghi về nhân cách của anh, chỉ là cô bị bất ngờ với sự xuất hiện đột ngột này. Ý tưởng dạy dỗ Ái Lan một bài học bằng bữa ăn kinh dị cứ thế có nguy cơ tan tành mây khói.

Nhưng điều cô đang thắc mắc là tại sao Duy Hoàng lại đưa cô ả này về đây.

Trong khi mọi người vẫn còn đang đuổi theo những nghi vấn của mình thì Duy Hoàng lên tiếng: “Cơm tối xong chưa?”

Cô giúp việc đứng gần đó cúi đầu lên tiếng: “Cậu chủ, mợ chủ đã đặt món ở nhà hàng Hương Quê, chờ cậu về cũng đã bày biện xong luôn rồi ạ!”

Nghe vậy, giọng nói trầm thấp của Duy Hoàng không che giấu sự kinh ngạc: “Vậy hả? Thế đi thôi!”

Nói rồi anh ôm Ngọc Ly đứng dậy dẫn đầu đi vào phòng ăn.

Khánh Vi đi ngay phía sau bất giác nở nụ cười, cô ta ngước nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang đi trước mặt đáy lòng bắt đầu tính toán.

Cô ta cầm một miếng ngọc vỡ tới đổi lấy bữa tối ở nhà anh. Sẽ tận dụng thật tốt cơ hội này để chọc tức c.h.ế.t người nào đó mới được.

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

"Anh Hoàng, hôm nay em chính là khách đấy!"

“Vậy thì lát nữa cô nhớ ăn nhiều một chút!” Ngọc Ly không để ý đáp lại. Cô còn cố ý vòng tay ôm lấy eo người đàn ông của mình dựa sát vào anh đi về phía vị trí chủ nhà của bàn ăn.

Duy Hoàng kéo ghế để Ngọc Ly ngồi vào, Khánh Vi cũng tưởng anh sẽ kéo ghế cho cô ta nhưng không, anh lặng lẽ đi về chỗ mình ngồi rồi nhìn lại với ánh mắt sao cô còn không ngồi.

"Cô ăn tự nhiên nhé, vợ tôi mà đã lên thực đơn là chỉ có hấp dẫn."

Lần lượt từng người ngồi vào.

Chiếc bàn ăn lớn hình chữ nhật ở phòng ăn chính đã lâu rồi mới có nhiều người như vậy, không khí có phần sôi nổi.

Ái Lan vẫn im lặng nãy giờ mới lên tiếng: “Anh họ, anh trở về thật tốt quá, chị dâu sáng nay còn đòi tiền thuê nhà của em đấy!”

“Nhà tôi cũng đâu phải trại từ thiện, cô tới đây ăn ở có thu cũng là hợp lý!” Duy Hoàng thản nhiên nói.

Ái Lan mở lớn mắt nhìn Duy Hoàng, tâm trí cô ta đều là sự oán hận. Bàn tay dưới mặt bàn nắm chặt lại sau đó từ từ mở ra, liếc mắt về phía Khánh Vi ngồi phía đối diện.

Kế hoạch của cô ta tối hôm nay liệu có vì sự xuất hiện của cô ả mà bị phá hỏng hay không?

Chẳng hiểu lão cha già của cô ta nghĩ gì mà lại điều tiếp người tới đây?

Một Ngọc Hà vẫn chưa đủ cơ à? Giờ lại thêm một Khánh Vi nữa?

Cô ta vô dụng đến thế hay sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-77-rac-com-cho.html.]

"Thôi đi! Bữa ăn đừng để tâm trạng không vui làm ảnh hưởng." Ngọc Hà thở dài lên tiếng.

Khánh Vi cũng nhếch miệng nói: “Ngọc Ly, cô đúng là rất biết cách kiếm tiền.”

“Cô thích thì cũng có thể kiếm!” Ngọc Ly nói xong ánh mắt như radar dừng lại trên người cô ả.

Khánh Vi gượng cười, cố tỏ ra dịu dàng trước mặt Duy Hoàng liếc mắt sang Ngọc Ly nói kháy: “Cô xem cô nói kìa, tôi chưa bao giờ thiếu tiền, không cần tìm mọi cách để kiếm.”

"À...ừ..." Ngọc Ly gật đầu đồng ý. “Tôi lúc nào cũng thích kiếm tiền.”

Vừa nói cô vừa đưa mắt ra hiệu cho cô giúp việc đưa đồ ăn lên.

“Lẩu mắm? Sao lại là lẩu mắm?” Ái Lan kinh ngạc thốt lên. Ánh mắt cô ta đầy tủi thân nhìn vào Duy Hoàng: “Anh, em không thích lẩu mắm!”

Khánh Vi cũng nhăn nhó, hôm nay cô ta mặc như thế này, sao lại có thể ngồi ở đây ăn lẩu. Mùi mắm chưa gì đã bay khắp cả phòng ăn rồi.

Duy Hoàng liếc mắt qua người ngồi bên cạnh khẽ nói: “Cảm ơn vợ nhé! Đúng là rất đặc sắc!”

“Anh…” Ái Lan trợn mắt nhìn sang thái độ nịnh nọt lấy lòng vợ của Duy Hoàng.

Cuối cùng cô ta vẫn là nhịn xuống không nói gì nữa.

Ngọc Ly cùng Ngọc Hà là hai người ăn uống nhiệt tình nhất. Cái quạt điện như là cố ý đặt ở phía ngược lại thổi toàn bộ hơi nóng và mùi mắm bốc lên bay về phía Khánh Vi và Ái Lan ở đối diện.

Ái Lan thở dài nhìn nồi lẩu trên bàn, cô ta liền gắp một con tôm rướn người bỏ vào bát cho Duy Hoàng, rồi giở giọng khiêu khích.

"Nhớ ngày xưa anh từng bóc tôm giúp em… Em vẫn luôn thích ăn tôm anh bóc."

Duy Hoàng nhìn con tôm, sau lại nhìn sang cô ta: “Không biết bóc!”

Ngọc Ly nghe vậy lập tức kéo tay anh: “Chồng, vợ muốn ăn tôm.”

Lần này Duy Hoàng lập tức gật đầu, bỏ con tôm trong bát ra ngoài, đưa đũa vào nồi lẩu gắp ra một con tôm khác, sau đó dùng tay bóc vỏ còn không quên chấm sốt: "A to nào… anh bóc cho em rồi này..."

Ngọc Ly đắc ý mở miệng đón nhận con tôm thơm ngon từ tay Duy Hoàng, cái lưỡi mềm mại của cô còn cố ý l.i.ế.m qua ngón tay anh, cũng không quên cảm thán: "Ôi! Thật đúng là tôm do chồng bóc, ăn ngon hơn hẳn tôm do tự tay vợ bóc mà!"

Ái Lan tức không chịu được nhưng vẫn phải cố kiềm chế, cô ta lại gắp những món ngon khác vào bát Duy Hoàng nhưng anh không hề đụng tới. Chỉ chăm chú đút cho Ngọc Ly ăn.

Đúng là rắc cơm chó mà.

Trên bàn ăn ngoại trừ Ngọc Hà từ đầu tới cuối vẫn ăn ngon lành không cà khịa câu nào ra thì ai cũng đang mải mê diễn trò.

"Cậu lớn như thế rồi mà vẫn không thể tự ăn à, còn phải đợi anh ấy đút?" Khánh Vi không nhịn được liền lên tiếng.

[Đúng là cái loại thiểu năng!]

"À, chuyện này á! Tại vì hôm nay có khách nên anh ấy mới cần đút, chứ không thì chúng tôi đã ăn kiểu khác rồi."

Khánh Vi cầm cốc nước bên cạnh lên uống một ngụm cố đè sự khó chịu trong lòng xuống, không chấp nhận chịu thua liền đáp trả.

"Cậu cứ mãi phụ thuộc vào anh ấy như thế thì đến bao giờ mới bình thường trở lại được."

"À… không cần cô phải lo lắng đâu…đối với Duy Hoàng cho dù tôi có không bình thường thì anh ấy cũng vẫn yêu." Ngọc Ly cười khúc khích đáp.

“Cô không thấy bản thân làm liên lụy tới anh ấy à?” Khánh Vi nhìn Duy Hoàng bằng ánh mắt ngập nước.

“Liên luỵ cả đời cũng được!” Duy Hoàng thản nhiên đáp.

Thấy Duy Hoàng cũng lên tiếng bênh vực Ngọc Ly, cả Ái Lan và Khánh Vi liền tức tối, liên tục cầm cốc nước lọc bên cạnh lên uống.

Khóe miệng Ngọc Hà liền câu lên nụ cười bất đắc dĩ.

Loading...