Cô vợ giả ngốc - Chương 73: Huyết lệ bảo thạch
Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:41:58
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Em có nhớ ra nó không?” Võ Duy Hoàng mỉm cười hỏi.
Ngọc Ly cau mày nghĩ ngợi, lát sau mới nói: “Chính là viên đá lần trước anh cho em, sau đó em lại đem bán cho anh!”
“Chính nó!” Anh ghé vào vai cô hỏi tiếp: “Còn gì nữa?”
“Nữa sao?” Ngọc Ly cầm sợi dây giơ lên trước mặt, tia nắng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào đúng lúc xuyên qua, ánh đỏ chợt lóe lên sáng lung linh tựa như một ngọn lửa nhỏ.
Sau cùng Ngọc Ly vẫn là không nghĩ ra thêm được gì, cô nhăn mặt lắc đầu: “Ngoài cảm giác quen thuộc ra thì em không có chút ấn tượng nào!”
“Huyết lệ bảo thạch! Đây là viên huyết ngọc hình giọt lệ Tư Tế đã từng đeo,ở chỗ này!” Duy Hoàng khẽ cười, chạm tay lên mi tâm Ngọc Ly. “Cũng có thể coi đây là đồ vật đại diện cho thân phận Tư Tế.”
“Sao nó lại lưu lạc tới đây?” Ngọc Ly khó hiểu.
“Anh không rõ, nhẽ ra nó đang ở trong lăng mộ mới phải.” Nói tới đây đáy mắt anh xẹt qua một chút lạnh lẽo.
Rốt cuộc là kẻ nào đang đứng phía sau những chuyện này!
Trong đầu Ngọc Ly cũng xuất hiện hàng trăm ngàn câu hỏi, nhưng lại chẳng thể được hồi đáp.
Võ Duy Hoàng ôm lấy cô từ phía sau, kéo sát người vào lòng; đồng thời nhìn chăm chú vào viên đá: “Một lần tình cờ anh mua được nó, có vẻ như… không còn là tình cờ nữa rồi!”
"Chúng ta không thể cứ mãi bị động như thế này được. Mục đích của kẻ kia là gì? Bao nhiêu năm nay ở trong bóng tối sắp kế bày mưu đùa cợt hẳn là đang đắc ý lắm!” Ngọc Ly cau mày. “Hay là tiết lộ thông tin em nhớ ra được một bí mật gì đó trong hoàng tộc ra ngoài xem sao…”
“Đừng có nói linh tinh!” Võ Duy Hoàng chợt quát, anh xoay người cô lại nhìn vào cặp mắt trong veo sạch sẽ, trầm giọng nói: “Em có biết không, đối với anh, em quan trọng hơn tất thảy. Anh không cho phép em đặt bản thân mình vào tình huống nguy hiểm."
“Hứa với anh, tuyệt đối phải bảo vệ thật tốt bản thân!”
“Em hứa!” Ngọc Ly vừa định nói thêm, chợt nhìn thấy Bá Tùng đang đứng ở cửa, cô bỗng dừng lại.
Ngạc nhiên hô lên: “Anh, bạn của anh tới rồi kìa!” Nói rồi cô ghé đầu choàng tay qua vai Duy Hoàng thì thầm: “Anh ấy có biết về quá khứ của chúng ta không?”
Ánh mắt kia của Bá Tùng quá mức đáng sợ. Như là đã nhìn thấu vào tận sâu trong linh hồn của cô.
Khiến nội tâm Ngọc Ly tự nhiên sinh ra loại sợ hãi bản năng.
Duy Hoàng khẽ lắc đầu. “Anh không chắc!”
Bí mật về Tư Tế và Hoàng Đế nhất định không thể nói cho bất cứ ai biết, càng biết nhiều càng gặp nguy hiểm. Anh không thể đẩy bọn họ vào tình huống éo le được.
Nghe vậy, sắc mặt Ngọc Ly thoáng chốc trắng bệch, tái mét, nhịp thở gấp gáp, toàn thân run rẩy, phải dựa vào Duy Hoàng mới không bị trượt ngã.
“Cậu thấy thế nào rồi?” Bá Tùng coi như không nhìn thấy sự lúng túng của Ngọc Ly. Anh ấy đẩy rộng cánh cửa bước vào bên trong đi tới bộ sô pha nhỏ ngồi xuống, liếc mắt nhìn vào Ngọc Ly trào phúng nói:
“Hai người cứ thần thần bí bí to nhỏ cái gì thế?”
“Chuyện cơ mật chỉ có thể nói với vợ!” Duy Hoàng nói xong thuận tay đóng chiếc hộp đựng viên đá kia lại.
“Chậc chậc! Có vợ quên bạn!” Bá Tùng bật lưỡi trêu chọc.
“Lyan thế nào?” Duy Hoàng không muốn vòng vo trực tiếp hỏi.
“Cô ta đã tỉnh, nhưng chưa khai thác được gì.” Bá Tùng liếc mắt qua Ngọc Ly nói tiếp: “Tớ đang chuẩn bị ghé qua chỗ Tuấn Kiệt một chút.”
Duy Hoàng nhìn thẳng vào Bá Tùng rồi chợt cười: “Ồ! Đôi khi cũng nên giao lưu một chút với người của mình.”
“Từ thông tin cậu cung cấp, tớ điều tra ra anh ta đang bí mật cất giữ một người khác.” Bá Tùng cười vang, ngón tay trỏ đưa về phía trước hơi xoay một vòng.
“Ai vậy?” Duy Hoàng giả ngu: “Có đúng là cô gái lần trước không?”
“Đúng vậy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-73-huyet-le-bao-thach.html.]
“Thế thì chúc cậu may mắn! Cũng chuẩn bị một chút, vài bữa nữa cùng tớ đến chỗ kia.” Duy Hoàng nhún vai nói.
“Được!” Bá Tùng lập tức đáp ứng rồi đứng lên rời khỏi.
Ngọc Ly nhìn theo, sắc mặt cũng lạnh xuống.
“Đừng sợ, cậu ấy sẽ biết chừng mực!”
Duy Hoàng lại mở chiếc hộp lấy ra sợi dây giơ lên, viên đá huyết lệ lấp lánh sáng, rực rỡ giống ngọn lửa không bao giờ tàn.
Như tình yêu của hai người.
Ngọc Ly hơi nhíu mày, ngũ quan tinh xảo ẩn sâu một sự hung ác: “Anh có nghĩ rằng… kẻ đó chính là đã động chạm vào lăng mộ rồi theo tớiđây…?”
"Hắn dám đến, thì sẽ phải gắng chịu hậu quả!” Duy Hoàng lạnh giọng nói sau đó đeo sợi dây lên cổ cho Ngọc Ly: “Vật về chủ cũ!”
***
Tại một ngôi nhà không mấy nổi bật. Khánh Vi vừa bước xuống khỏi xe ô tô, lập tức một mạch đẩy cổng ra vội vàng đi vào phía trong.
Phía sau cánh cửa gỗ có nước sơn cũ kỹ là một không gian xa hoa rực rỡ đối ngược hẳn.
Chính giữa gian nhà là bộ bàn ghế gỗ Bằng Lăng Cườm chạm trổ hình rồng vô cùng quý giá.
Ngoài ra toàn bộ nội thất bên trong cũng là từ loại gỗ Hương Vân toả ra mùi thơm trầm lạnh, cao quý.
Chủ nhân của ngôi nhà này không ai khác chính là chủ nhân của tổ chức L.
Kẻ đứng sau thao túng cả dòng họ Nguyễn của Khánh Vi để phục vụ cho mục đích chính trị của mình. Ngoài lĩnh vực sát thủ, L cũng còn kiêm nhiều mảng khác mà rất ít người biết.
Khánh Vi bước vào, đi xuyên qua gian phòng chính vào một căn phòng tận bên trong, nơi mà ánh sáng không được tốt cho lắm.
Phía sau chiếc bàn làm việc có một gã đàn ông đang ngồi ở đó.
“Chủ nhân, Lyan bị Mod bắt rồi.”
“Đồ vô dụng. Con ranh đó trước sau gì thì cũng làm hỏng chuyện.” Gã đàn vẫn chăm chú dùng miếng vải đỏ lau chùi một viên đá, không ngẩng đầu lên đáp lại.
“Chúng ta phải làm gì?” Khánh Vi lo lắng, nếu gã đàn ông này bị lật tẩy, cả nhà cô ta cũng sẽ bị chôn theo. Điều này không thể được.
Cô ta nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, thử thăm dò: “Hay để tôi giải quyết diệt trừ hậu hoạ.”
Động tác tay của gã đàn ông dừng lại tầm một giây sau đó khoé môi cong lên hơi mỉm cười: “Tuỳ cô!”
Trong mắt của gã, thời điểm Lyan bị bắt đã coi như là món đồ hỏng đáng bị bỏ đi rồi. Cần làm gi gã cũng đã làm. Nếu bây giờ người phụ nữ này thích thể hiện, cũng được thôi!
Gã cũng chẳng bận tâm. Dù sao mục đích cũng sắp đạt được. Hi sinh vài con tốt bé nhỏ sao có thể gây ảnh hưởng tới đại cục.
Khánh Vi nhắm mắt, rồi từ từ nén lại cảm xúc quằn quại trong lòng, cô ta sợ bản thân bị mất khống chế sẽ bộc phát nỗi oán hận. Nhưng cô ta cũng thừa biết, không chỉ cô ta mà cả gia đình mình trong mắt gã đàn ông này chưa bao giờ là quan trọng. Nếu rơi vào hoàn cảnh như Lyan, cũng sẽ như thế.
Khánh Vi thở dài, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Bao năm nay, tất cả chúng tôi luôn một lòng trung thành, vì ngài mà phục vụ. Không đòi hỏi gì hơn, chỉ mong nếu có ngày tôi cũng bị như thế, xin ngài hãy cho người thân của tôi một con đường sống?”.
Gã đàn ông hơi liếc mắt khinh thường nhìn lại, mạng của tất cả bọn họ đều nằm trong tay gã, gã chính là thần, là chủ nhân ban phát hào quang cho kẻ khác.
“Được!” Gã ta hé miệng đáp.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
“Bọn chúng sắp tới lăng mộ, thăm dò thật kỹ thời gian địa điểm đi.” Lần này gã phải tranh thủ thật nhiều mới được.
Gã lấy ra một phần của chìa khoá ném về phía Khánh Vi. Cô ta chuẩn xác bắt được.
“Đây là…”
“Tìm cách đưa nó cho Duy Hoàng.”