Cô vợ giả ngốc - Chương 72: Bắt sống cô ta!

Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:37:44
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đám đàn em nhanh chóng lấy lại tinh thần, vì bản năng cầu sinh mạnh mẽ, gã nào gã nấy đều thể hiện ra vẻ hung ác bặm trợn vốn có của mình. Trên gương mặt ngoài sự căng thẳng ra còn thêm phần liều mạng thề chiến đấu đến cùng.

Lyan liếc mắt qua, hài lòng nhếch miệng cười, lập tức phân phó vị trí tác chiến cho từng tên một. Cuối cùng chỉ còn mình ả ở trong gian phòng kỹ thuật, lần nữa cô ta khởi động lại hệ thống camera giám sát xung quanh căn nhà để kiểm tra và chỉ huy đám người kia bằng bộ đàm từ xa.

“Chị Lyan, bọn em đã vào vị trí!”

“Tốt.” Cô ta nhếch miệng cười: “Khi có mệnh lệnh là bắt đầu nổ súng. Nên nhớ nhất định phải b.ắ.n liên tục, không được ngưng nghỉ, phải cho bọn chúng biết hỏa lực của chúng ta mạnh mẽ cỡ nào.”

“Vâng ạ.” Đám đàn em đồng loạt đáp ứng.

Sắp xếp xong xuôi mọi việc, Lyan đặt chế độ kết nối hệ thống thông tin với tai nghe bluetooth cá nhân của ả, nhặt lên khẩu s.ú.n.g ngắn, khẽ lắc lắc cánh tay khởi động.

Rồi ả ta không nhịn được tức giận lạnh giọng làu bàu: “Chúng mày cho rằng có thể bắt được tao? Chờ đấy, hôm nay tao mà thoát khỏi đây sẽ cho tất cả chúng mày biết thế nào là sống không bằng chết.”

Căn phòng của Lyan ở trên tầng hai nhưng lại có một ống dẫn bí mật thông xuống hệ thống thoát nước ở dưới lòng đất. Đây chính là lối thoát hiểm chỉ có duy nhất cô ta biết, không ngờ lại dùng cho thời điểm này.

Cô ta nhìn qua một lượt gian phòng, đây từng là nơi thể hiện quyền lực tối cao dưới một người mà trên hàng nghìn người của mình trong thời gian qua.

Đáy mắt Lyan xẹt qua tia bi thương cùng ác độc. Khẽ thở dài, cô ta nhảy vào đường ống, mặt đất lập tức trở lại hình dạng như cũ.

Đám đàn em không hề hay biết bản thân mình đã trở thành quân cờ thí mạng, giữ chân kẻ địch cho thủ lĩnh của mình trốn thoát, kẻ nào cũng đang ngập tràn hy vọng và niềm tin mù quáng vào một kẻ chỉ có mục đích lợi dụng chính mình.

Lyan đi theo đường thoát nước vừa thấp nhỏ, chật hẹp lại vừa hôi thối bẩn thỉu đi ra tới bờ sông, nơi phân chia giữa khu đô thị và khu dân cư mới. Cô ta nhìn đồng hồ, đúng ba phút, vậy nên lập tức mở kết nối bluetooth ra lệnh cho đám đàn em nổ s.ú.n.g đáp trả.

Trong màn đêm, tiếng s.ú.n.g giảm thanh nối tiếp nhau vang lên. Cả khu đô thị phía sau đang chìm trong bóng tối ẩn chứa vô số hiểm nguy.

Lyan nghiêng người nhìn lại, khóe miệng bật cười. Cô ta tháo tai nghe và cởi bộ quần áo mặc phía ngoài ở trên người ra, ném xuống dòng sông trước mặt, sau đó vội vàng trèo lên bờ.

“…” Một họng s.ú.n.g lạnh băng đặt ngay bên thái dương của Lyan khiến cô ta giật mình hoảng sợ, con ngươi chậm chạp liếc nhìn sang.

“Tuấn Kiệt!” Nhìn rõ người đó là ai, Lyan đột ngột xoay người cúi xuống, đồng thời cũng rút s.ú.n.g cài ở bắp đùi ra hướng về phía anh ta, rồi nhanh chóng nhảy sang một bên, tiếng s.ú.n.g vang lên, cả hai người cùng ngã xuống.

Bả vai trái của Tuấn Kiệt và Lyan đều trúng đạn.

Nhưng không vì vậy mà dừng lại động tác, tay trái Lyan nhanh chóng rút từ bên hông ra thêm một khẩu s.ú.n.g màu trắng kích cỡ nhỏ gọn. Cô ta không chút do dự liên tục nhắm vào Tuấn Kiệt bóp cò.

Lúc này đám sát thủ ẩn nấp ở xung quanh cũng ồ ạt xông về phía này, bọn họ được trang bị kỹ càng nên cứ thế lao thẳng tới mà không cần né tránh loạt đạn tấn công ác liệt của Lyan.

Lyan thầm rủa một tiếng: “Xịch mẹ!”

Lúc này phía sau đám sát thủ, một gọng nói lạnh băng vang lên: “Bắt sống cô ta!”

Lyan nghe vậy liền rợn tóc gáy, cô ta nhận ra chủ nhân của giọng nói đó, ông chủ một thời của mình – Bá Tùng.

Nếu hôm nay cô ta rơi vào tay thủ lĩnh của Mod, thứ chờ đợi cô ta chắc chắn là cái chết, là sự tra tấn tàn bạo hoặc một sự trừng phạt mà có nghĩ cô ta cũng sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng nổi… Vì chúng là được dành riêng cho kẻ phản bội.

Càng nghĩ, Lyan càng hoảng sợ mà chống trả quyết liệt dữ dội.

Trên người cô ta từ trên xuống dưới gài vô số vũ khí cả nóng và lạnh, muốn bắt được cũng không phải là chuyện đơn giản.

Hơn nữa, mệnh lệnh của Bá Tùng là bắt sống Lyan, nhưng đối với một sát thủ đã từng trải qua những đợt huấn luyện nghiêm khắc, có thân thủ cùng kĩ năng b.ắ.n s.ú.n.g tuyệt hảo như Lyan mà nói, muốn bắt sống cô ta, so với g.i.ế.c c.h.ế.t còn khó khăn hơn vạn phần.

Lyan vừa đánh vừa lùi về phía mép nước, ý đồ muốn nhảy xuống rất rõ ràng.

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

Thấy vậy, Bá Tùng ung dung b.ắ.n ra một quả cầu xuống dưới mặt nước, khói trắng lập tức bốc lên. Giữa bóng đêm và ngọn đèn vàng, khung cảnh mờ ảo thơ mộng y như trong phim huyền huyễn.

Nếu như không có những người này…

“Loại độc này chỉ cần dính vào người một chút, tuy không nguy hiểm tới tính mạng nhưng sẽ thành người mất lý trí, so với người điên không khác nhau là mấy.” Bá Tùng lạnh giọng nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-72-bat-song-co-ta.html.]

Để có cuộc vây công này, anh ấy đã cho người nghiên cứu rất kỹ địa hình hạ tầng cả khu đô thị, còn bỏ ra một khoản tiền lớn mua, thuê lại cả khu này để nắm quyền kiểm soát trong tay mà không gây chú ý cho các lực lượng an ninh khác.

Bỏ nhiều công sức như thế, sao có thể để cho cô ta thoát?

Lyan rơi vào đường cùng cũng không hoảng, cô ta nhanh chóng nhảy về phía sau lưng Tuấn Kiệt đang đứng ở gần đó. Cánh tay trái tuy bị trúng đạn nhưng cô ta không thể tỏ ra lép vế.

Nhịn xuống cơn đau, cô ả vươn tới muốn tóm lấy yết hầu Tuấn Kiệt.

Nhưng Tuấn Kiệt đâu phải là kẻ vô dụng, anh ta phản ứng cực nhanh, nhún chân nhảy lên tung cước đá nhắm vào đầu vai trái của cô ả.

Thân thủ Lyan cũng nhanh nhẹn không kém, ngay khoảnh khắc giày của Tuấn Kiệt sắp đạp vào, cô ta liền vội vàng thu tay, nhún người nhảy lùi về phía sau thoát được nguy hiểm trong gang tấc.

Lúc này đám sát thủ cũng ập tới bao vây chặt chẽ cô ta vào trong.

Gió từ mặt sông thổi lên mang theo hơi sương lạnh lẽo, tất nhiên, không lạnh bằng đáy lòng của Lyan, cô ta nhìn Tuấn Kiệt gằn giọng nói: “Anh lợi dụng em?”

“Tôi làm việc của mình.” Tuấn Kiệt lạnh lùng đáp.

“Vì sao? Vì sao anh đối xử với em như vậy?” Lyan gạt đi giọt nước mắt, mỉm cười chua chát hỏi.

“Vì cô xứng đáng nhận sự trừng phạt này.”

“Ha ha ha, Tuấn Kiệt, tôi thật ngu ngốc… Chúc anh cả đời cô độc.” Lyan cười như điên như dại. Ngay sau đó cơ thể cô ta ngã khụy xuống đất.

“Mau, không được để cô ta tự sát. Tiêm giải dược cho tôi.” Bá Tùng giật mình ra lệnh. Anh ấy cần Lyan còn sống để tìm cho ra kẻ đứng sau L.

Trận đánh cứ thế kết thúc, toàn bộ đám đàn em của Lyan tên thì đầu hàng, kẻ bị thương. Một số khác thương vong.

Khu đô thị sau một đêm huyết tẩy, ngày hôm sau đã trở lại nhịp sống như thường mà những người dân ở nơi đây sau một chuyến du lịch miễn phí trở về đều không hề hay biết.

Ngọc Ly nghe Duy Hoàng nói sơ qua về trận phục kích cũng bật cười, “Lyan chắc là sẽ hận Tuấn Kiệt lắm, cô ta tuy không tin bất cứ ai nhưng lại không ngờ người phản bội mình chính là anh ta đâu.”

“Cũng giống em đó thôi.” Duy Hoàng ăn dấm chua lên tiếng.

“Mà anh bảo cho em xem một món quà, quà đâu, đừng nói là thứ này nhé!” Ngọc Ly đánh trống lảng.

“Tất nhiên là không phải.” Nói rồi anh kéo hộc tủ lấy ra một chiếc hộp gỗ màu đen. “Em mở ra đi.”

Ngọc Ly hồi hộp mở ra, nằm bên trong chiếc hộp có sợi bạch kim lấp lánh, mặt dây là một hạt ngọc màu đỏ tươi hình giọt nước. Khi cầm nó lên tay, một cảm giác thân quen rất rõ ràng dội thẳng vào trái tim của cô.

“Đây là gì?”

Loading...