Cô vợ giả ngốc - Chương 70: Nếu có thể, xin đừng làm tổn thương nhau

Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:37:42
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau cuộc nói chuyện ở nhà cũ, Ngọc Ly cùng Duy Hoàng trở về “căn cứ” của anh.

Chẳng biết con ả trà xanh kia đã bị đuổi đi chưa, tâm trạng của cô lúc này cũng không muốn nhắc đến, càng không rảnh để gọi hỏi Ngọc Hà. Sẽ lại phải trả lời cô ấy hàng tá câu hỏi liên quan khác.

Cô là người lười phải dùng đầu để suy nghĩ.

Bởi vì phải nói ra những lời bịa đặt nên mới lười vậy đấy.

Thế nên hàng ngày chỉ nhắn một tin báo cô vẫn ổn gửi đi là được.

Những vấn đề đau đầu khác tạm thời không muốn quan tâm.

Vậy nên mới không về biệt thự.

“Anh này, chúng ta nhất định phải mau chóng điều tra ra kẻ kia, việc này không thể trễ nải!” Ngọc Ly nghiêng đầu nhìn sang Duy Hoàng đang nghiêm túc lái xe lên tiếng.

“Em cảm thấy thế nào?” Duy Hoàng hỏi.

Ngọc Ly hơi cắn cắn môi đáp: “Có thể là người ở rất gần chúng ta mà lại không bị phát hiện!”

Nghe được lời nói của Ngọc Ly, Duy Hoàng cũng rơi vào trầm mặc.

Người ở ngay gần bên cạnh hay sao?

Dù có núp kỹ đến mấy thì cũng sẽ có lúc lòi đuôi cáo ra.

“Em cảm thấy chúng ta, chuyện trước kia, có suy nghĩ gì?” Duy Hoàng liếc mắt nhìn sang bên cạnh chờ mong.

Ngọc Ly nhìn vào bóng đêm ngoài cửa xe, trong lòng có chút u ám, nhưng gương mặt lại thản nhiên trả lời: “Em không có được ký ức như anh, không hiểu cảm giác khi đó là gì, hẳn là em đã rất tuyệt vọng.”

Đúng vậy… Phải tuyệt vọng, đau khổ tới mức như thế nào mới có thể lựa chọn cái c.h.ế.t để chứng minh sự trong sạch của bản thân?

Duy Hoàng dừng xe lại tháo dây an toàn nhoài người sang nhìn thẳng vào mắt cô lên tiếng:

“Anh xin lỗi, cho dù em không có hồi ức kia, nhưng có thể tha thứ cho anh được không?”

Càng không thể quên anh, quên tình yêu của anh như thế!

Ngọc Ly thở dài: “Với những gì anh đã làm sau đó, em chấp nhận sự hối lỗi này.”

Chỉ là vết thương sau khi đã lành mãi mãi vẫn để lại sẹo.

Nếu có thể, xin đừng làm tổn thương nhau. Một khi phạm phải sai lầm, đâu phải ai cũng có cơ hội để mà sửa chữa.

Trong lúc Ngọc Ly đang lan man suy nghĩ, cơ thể của cô đã bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bên cạnh áp sát lại gần. Bàn tay anh mạnh bạo luồn vào bên trong áo đặt lên nơi đẫy đã bắt đầu nhào nặn, miệng ghé lại bên tai cô tận tâm l.i.ế.m cắn.

Sự nhiệt tình của Duy Hoàng bỗng khiến Ngọc Ly sinh ra loại bản năng chống cự, cô hơi né người nói: "Đừng, chúng ta đang ở ngoài đường!"

Động tác của Duy Hoàng chợt ngưng lại một vài giây, ngay sau đó cảm xúc của anh lại sôi trào giống như vừa bị đụng vào vảy ngược. Gương mặt vốn hiền hòa trong nháy mắt phủ đầy khí lạnh dữ tợn chẳng khác gì lệ quỷ khát máu.

Bầu không khí giữa hai người cũng trở nên u ám. Đôi môi mỏng lạnh giá của Duy Hoàng đột nhiên di chuyển xuống dưới, bàn tay anh thô bạo kéo cổ áo cô ra, tàn nhẫn cắn xuống.

Tiếng nuốt m.á.u vang lên rõ mồn một trong đêm.

Duy Hoàng y hệt một con ác thú đói khát, đang muốn nuốt hết m.á.u thịt của Ngọc Ly vào bụng.

Bị cơn đau từ động mạch cổ truyền tới, Ngọc Ly hoàn toàn mất đi phản ứng, trong đầu cô chỉ còn sót lại một ý nghĩ, miệng vô thức lẩm bẩm phát ra ngoài: “Mẹ nó, Duy Hoàng, cái bản tính thích cắn người của anh vẫn mãi không chịu bỏ.”

"Anh dùng cách thứ thô bạo nhất để đánh dấu em, em nhớ ra anh rồi đúng không?" Duy Hoàng l.i.ế.m đi vết máu, ánh mắt nóng bỏng chứa chan tình cảm và sự đau lòng nhìn vào mắt cô.

Ngọc Ly khẽ gật đầu, chút che giấu mong manh cũng không còn, nước mắt lại trào ra: “Nỗi đau bị chính người mình yêu bằng cả sinh mệnh… không tin tưởng mình, em không muốn mắc phải thêm lần nữa. Duy Hoàng, kiếp này anh dám phụ em, đừng mong có kiếp sau để mà chuộc lỗi nữa.”

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

Anh mỉm cười cúi xuống ngấu nghiến đôi môi của cô, vị tanh mặn của m.á.u lại hòa vào nụ hôn của hai người, đây chính là một loại hương vị riêng, tạo nên tính chiếm hữu ích kỷ của người này dành cho đối phương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-70-neu-co-the-xin-dung-lam-ton-thuong-nhau.html.]

“Chỉ cần là em, anh sẵn sàng dùng cả tính mạng và linh hồn của mình để bảo vệ, sẽ không phụ em, nhất định không phụ em nữa!” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, Ngọc Ly hoàn toàn buông lỏng, thả cho lòng mình có thêm một cơ hội, vượt qua những đau thương của quá khứ để yêu anh.

Cho dù linh hồn có bị Thần trừng phạt, cô cũng nguyện ý.

Nhiệt độ trong xe bắt đầu nóng lên rồi chẳng mấy chốc chiếc xe đã rung lắc theo một loại nhịp điệu riêng.

Khi Ngọc Ly tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ đã sáng, tấm rèm không kéo kỹ còn mang theo hơi lạnh của sương Thu tràn vào phòng.

Trong không khí tràn ngập một mùi hương hoa dễ chịu, ánh mặt trời yếu ớt cũng cố xuyên qua tấm rèm chiếu vào trong phòng.

Cảnh tượng hết sức yên bình khiến tâm trạng con người cũng hiền hòa hơn rất nhiều.

Trải qua những sóng gió trong linh hồn, thật cần có những nơi như thế này để có thể thực sự tĩnh tâm.

Đêm hôm qua của Ngọc Ly, chẳng khác nào đã trải qua một trận thôi miên hồi quy tiền kiếp.

Nói chung là, cô cũng chẳng cảm thấy mình yếu đuối đến nỗi để bi lụy quá nhiều, nhất là hiện tại người mà cô yêu đã đang ở bên rồi.

Ngọc Ly còn đang tận hưởng chút thư thái buổi sớm, nhưng một giây kế tiếp, cô đã bị dọa cho hoảng hồn.

Cáu tiết tới mức chỉ muốn chửi thề.

Cảm giác cơ thể đang bị người phía sau mạnh mẽ ôm lấy, còn có vật cứng rắn kia vừa trượt vào nơi tư mật và bắt đầu cử động.

Ngọc Ly tức giận gầm lên: “Võ Duy Hoàng, anh vừa vừa phải phải thôi nhé! Thế quái nào lại trở thành hôn quân rồi hả?”

Bên hông cô bị một cánh tay giữ chặt, Ngọc Ly lúc này giống hệt cái gối ôm, bị ôm vào trong n.g.ự.c của người đàn ông. Bên dưới thì bị chân anh chèn vào tách rộng ra để thuận tiện thực hiện ý đồ.

"Em không biết là đàn ông vào sáng sớm rất tràn trề tinh lực hay sao?" Duy Hoàng xấu xa cười vào tai cô.

“Tràn trề cái con khỉ, hự, hự, tên khốn nhà anh!” Ngọc Ly bị kìm chặt không thể giãy giụa chỉ còn cách dùng miệng phát tiết, nhưng rồi chẳng bao lâu sau tiếng mắng chửi đã bị thay thế bằng hàng loạt những tiếng rên vụn vặt khác.

Xong xuôi mọi việc Duy Hoàng bế cô vào nhà tắm dọn dẹp hậu quả do mình gây ra.

Rõ ràng trước đây còn dịu dàng như một chính khách, thế quái nào lấy lại hồi ức bỗng tàn bạo giống như dã thú vậy không biết.

Ngọc Ly thở dài nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông ngồi đối diện, từng ngụm xé vụn bánh mì nhét vào miệng.

“Em muốn thì có thể cắn anh này, đừng trút giận lên đồ ăn như thế, không tốt cho dạ dày đâu.” Duy Hoàng kéo tay áo lên đưa bắp tay rắn chắc qua trước mặt Ngọc Ly.

Cô trợn mắt lườm lại rồi bỏ nguyên lát bánh vào miệng ngấu nghiến nhai.

“Hôm nay anh tặng em một món quà…”

“Quà gì?”

“Ăn xong đi rồi cho em xem.”

Loading...