Cô vợ giả ngốc - Chương 68: Thực sự có duyên nợ.

Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:37:40
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đôi mắt Duy Hoàng trở nên sắc bén nhìn vào gương mặt đang ngây ngốc của Ngọc Ly khẽ nói: “Lại đây!”

Ngọc Ly sửng sốt nhìn anh, cô cứ ngơ ngác đứng ở nơi đó, cơ thể hết run rẩy lại chuyển sang trơ cứng y như bức tượng.

Khí lạnh từ trên người Duy Hoàng đang tỏa ra lúc này quá đáng sợ, cô không quen biết một người như thế!

Trong lúc Ngọc Ly còn không có phản ứng, Võ Duy Hoàng đã đưa tay tháo hết tất cả các loại ống dẫn cắm trên người mình ra, m.á.u theo mũi kim b.ắ.n thành từng vệt văng trên tấm ga giường vẽ ra vô số đoá hoa đỏ rực như đóa bỉ ngạn dưới địa ngục. Cảnh tượng hoa mỹ kia kết hợp với gương mặt u lãnh của anh ngược lại, tạo ra một cảnh tượng khiếp sợ.

Một người từng trải qua cái c.h.ế.t như Ngọc Ly lại cảm thấy nhát gan khi rơi vào tình huống này… Đó không phải là nỗi sợ về một sức mạnh lớn hơn mình.

Cái mà Ngọc Ly đang sợ chính là người trước mắt không giống với Duy Hoàng của cô.

Nếu như vậy…

Sắc mặt Ngọc Ly càng trở nên tái nhợt, cô vô thức bước lùi chân ra phía sau.

Duy Hoàng vừa cởi phăng bộ quần áo trên người mình bỏ xuống lộn xộn dưới sàn nhà, rồi cứ thế khỏa thân thản nhiên đi tới tủ, từ trong đó lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, nhanh chóng mặc vào.

Nhìn thấy Duy Hoàng đã mặc xong quần áo, Ngọc Ly thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô đứng dựa lưng vào vách tường lạnh ngắt cạnh cửa quan sát thật kỹ người đàn ông trước mắt này.

“Em không nghe thấy anh nói à? Lại đây!” Duy Hoàng ngồi trở lại trên giường, thở ra một hơi nhìn về phía Ngọc Ly cau mày ra lệnh.

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

Ngọc Ly không lên tiếng, thần sắc cô có chút không được tự nhiên, tuy vậy lúc này so với khi nãy thì đã tốt hơn một chút rồi.

“Anh cảm thấy thân thể thế nào rồi?” Ngọc Ly nhỏ giọng hỏi.

“Em tới kiểm tra chẳng phải sẽ rõ ràng hay sao?” Duy Hoàng nhếch miệng cười trả lời cô, anh liếc mắt trừng lại: “Đừng để anh phải đi tới tóm em.”

[Mẹ nó anh nằm một chỗ mấy ngày, muốn nhờ em thay giúp bộ quần áo cũng khó khăn, giờ lại đứng cách xa, tránh anh như tránh tà thế?]

Ngọc Ly gượng cười, nhìn Duy Hoàng đang chống tay suy yếu ngồi đó, bước chân của cô bắt đầu chậm chạp di chuyển.

“Anh, anh cảm thấy trong người có gì khác lạ hay không?” Cô vừa đi vừa hỏi.

“Có.” Duy Hoàng nhướng mày đáp.

“...” Ngọc Ly lo lắng dừng lại. “Anh không ổn chỗ nào,để em đi gọi người tới?”

“Có một gã đàn ông khác nói với anh là “Tôi chỉ muốn được cô ấy tha thứ!”, em nghĩ mà xem, anh có nên tức giận hay không?” Duy Hoàng gằn giọng.

Và đâu chỉ một lần.

Đây còn từ khóa mở ra phần ký ức ghim trong linh hồn đã bị che dấu của anh và chính cô, còn cả một bí mật to lớn của dòng họ Võ ở phía sau nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-68-thuc-su-co-duyen-no.html.]

Cảm xúc vừa mới hòa hoãn của Duy Hoàng không có dấu hiệu nào lại muốn bộc phát.

Ngọc Ly vội bước nhanh chân tới bên anh mỉm cười: “Anh đúng là chồng em?”

Cô vừa dứt lời đã bị anh kéo ngã xuống ôm vào trong lòng. “Anh rất nhớ em!”

Giọng nói chất chứa bao nhiêu sự da diết, băng qua hàng nghìn năm nay lại bắt đầu bùng cháy dữ dội.

Ngọc Ly chống n.g.ự.c anh ngẩng đầu nhìn lên, cau mày khó hiểu hỏi: “Có thể cho em biết nguyên nhân khiến anh bị như thế này được không?”

“Cha mẹ đã tới đây phải không?” Duy Hoàng không trực tiếp trả lời cô mà lại đưa ra một câu hỏi khác.

“Vâng, cha dặn khi nào anh tỉnh, trước tiên cần về nhà cũ gặp cha mẹ.” Ngọc Ly truyền lại lời của ông Trung.

“Được rồi.” Anh khẽ vuốt ve mái tóc của cô, nhìn thằng vào đôi mắt đang chăm chú quan sát mình rồi yêu chiều cười nói: “Em có tin vào vận mệnh không?”

“Chắc là có, vận mệnh cho em được sống lại và gặp được anh đấy thôi.” Ngọc Ly chu môi đáp.

Duy Hoàng ôm cô, cả hai nằm xuống giường.

Hiện tại thân thể Ngọc Ly và anh không có vấn đề gì, thậm chí cũng không có biểu hiện ra ngoài điểm nào khác thường, cho nên mặc dù trạng thái tâm lý đang âm thầm biến đổi, cũng chẳng gây ra sự biến động nào quá lớn khiến người khác chú ý.

Nếu như Tuấn Kiệt không nói ra câu kia, có lẽ Duy Hoàng cũng mãi chẳng hề hay biết hai người bọn họ lại thực sự có duyên nợ sâu đến mức như vậy.

Trong lúc nhất thời, anh bỗng ngẩn ra, chẳng biết có nên nói cho cô biết hay không, sai lầm trong quá khứ cứ tiếp tục bị chôn vùi hay là cần phải được sửa chữa.

Duy Hoàng trầm tư giây lát rồi quyết định.

Cô có quyền được biết.

Không thể để sai lầm nối tiếp sai lầm thêm nữa.

Anh cúi đầu hôn lên trán cô thì thầm: “Đúng vậy, vận mệnh của chúng ta chính là thuộc về nhau. Anh ngủ một lát, buổi tối sẽ cùng em trở về nhà cũ gặp cha mẹ, lúc ấy em cũng sẽ biết toàn bộ sự thật.”

Duy Hoàng nói xong liền nhắm mắt, để mặc Ngọc Ly tò mò suy đoán đủ thứ, cô còn tưởng tượng ra dòng họ Võ chính là một dòng họ pháp sư có phép thuật thôi miên luôn rồi kìa.

Vậy mà Duy Hoàng chỉ bỏ lại một câu rồi ngủ.

Quá đáng thật!

Loading...