Cô vợ giả ngốc - Chương 67: Trúng lệnh thôi miên.

Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:37:39
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cộc! Cộc! Cộc!” Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên làm Ngọc Ly giật mình tỉnh dậy.

Cô vậy mà lại ôm Duy Hoàng ngủ quên mất.

Đúng là vô tâm.

Cơ thể của anh đang bị trúng độc, còn chưa biết ra sao, thế nhưng cô lại có thể ngủ?

Ngọc Ly nhăn mặt khó hiểu ngồi dậy, sửa sang lại mái tóc rồi lên tiếng: “Vào đi.”

Người tới là đám Minh Quân, Bá Tùng, Trọng Đạt và hai người đàn ông khác nữa.

“Đây là bác sĩ anh mới mời về, để cho bọn họ xem lại tình trạng của cậu ấy như thế nào.” Minh Quân nhìn Ngọc Ly nói.

Cô gật đầu đáp rồi vòng sang phía bên kia của giường nhường lại chỗ cho hai người đó.

Người đàn ông trung tuổi dùng một cái đèn pin cầm tay xem phản ứng của đồng tử, sau đó tay ông ta cầm một dụng cụ giống như cái búa nhỏ bằng hai đầu ngón tay, gõ lên từng chỗ trên cơ thể anh. Cẩn thận quan sát, dò xét từng bộ phận một.

Sau một lúc thì nhận lấy bệnh án, đọc thật kỹ kết quả các loại xét nghiệm máu, chất thải, bảng chụp X quang và một chuỗi các chỉ số đánh giá tổng quan và chi tiết của bên bệnh viện; kết hợp cùng với tình huống phản ứng của cơ thể ở hiện tại. Ông bác sĩ trung tuổi đành thở dài đưa cho người đàn ông trẻ hơn một tờ giấy rồi vẫy tay đi xuống phòng khách.

Mọi người cũng lập tức đuổi theo ông ta.

Vị bác sĩ trung tuổi ngồi trên ghế sô pha, trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: “Mọi chỉ số đều bình thường, nhưng hệ thần kinh vận động lại giống như bị một thứ gì đó kìm hãm. Tuy nhiên, kết quả của các xét nghiệm cho thấy cơ thể của ngài ấy không hề trúng độc. Giống như cơ thể đột nhiên lâm vào một trạng thái ngủ sâu.”

“Ông nói cái gì?” Sắc mặt Ngọc Ly khiếp sợ hỏi lại. “Sao lại có chứng bệnh như thế?”

“Đây là một phản ứng hi hữu của cơ thể, phản xạ tự bảo vệ mình trước những tác động nguy hiểm từ bên ngoài. Tuy nhiên, cũng còn có một trường hợp khác.”

Bác sĩ cau mày nhìn qua năm người trước mặt rồi nghiêm giọng nói: “Bởi vì tình huống cụ thể lúc ngài ấy xảy ra biến cố, chúng ta không nắm được, tuy nhiên theo lý mà nói, hẳn lúc đó không đến mức nguy hiểm để khiến cơ thể nảy sinh ra loại biến hóa này. Mà theo tôi thì thiên về ngoại lệ này: Đó là bị rơi vào trạng thái của sự thôi miên.”

“Không thể nào, Duy Hoàng chắc chắn sẽ không để bản thân bị trúng chiêu…” Trọng Đạt lập tức phản bác.

Tránh né và thoát khỏi thuật thôi miên chính là kỹ năng cơ bản đầu tiên mà một đặc vụ cần phải vượt qua. Giữ vững tinh thần tỉnh táo chính là bản năng sống còn để tránh khỏi sự tra khảo, ép cung của kẻ địch.

Duy Hoàng sao có thể bị thôi miên?

“Tôi không nói tới thời điểm hiện tại, mà có thể trong quá khứ ngài ấy đã từng bị thôi miên sâu, mệnh lệnh đã được tạo ra và có một từ khóa được áp dụng cho mệnh lệnh đấy. Nhiều khả năng ngài ấy đã gặp phải đúng từ khóa kia nên cơ thể thuận theo mệnh lệnh lập tức lâm vào trạng thái ngủ say.” Bác sĩ phân tích lại tình huống cho mọi người cùng hiểu.

“Như vậy là bị thôi miên, chứ không phải trúng độc?” Bá Tùng nhướng mày hỏi.

“Đúng vậy.” Ông ta gật đầu.

“Nó sẽ diễn ra trong bao lâu?” Trọng Đạt cau mày hỏi.

“Tình huống trước mắt có vẻ không lạc quan lắm, bởi vì chúng ta đều không biết từ khóa kia là gì, lại càng không biết mục đích của người thực hiện thủ thuật thôi miên này.” Vị bác sĩ giơ tay bóp nhẹ hai bên thái dương không giấu nổi sự phiền não.

“Kẻ nào lại dám làm ra chuyện này, mà làm vào lúc nào mới được cơ chứ?” Minh Quân tỏ ra vô cùng nóng nảy cất tiếng hỏi.

“Chúng ta cần điều tra lại toàn bộ các mối quan hệ từ bé đến lớn của Duy Hoàng để tìm ra kẻ khả nghi. Đồng thời người tìm hiểu xem ngày hôm đó ở Hỉ Thước đã xảy ra chuyện gì.” Trọng Đạt rành mạch đưa ra phương hướng giải quyết.

“Cơ thể anh ấy có nguy hiểm gì không?” Ngọc Ly mãi mới lên tiếng hỏi.

“Thôi miên sâu chính là tác động vào trong tiềm thức, nó có tác động không hề tốt tới hệ thần kinh. Về lâu dài cơ thể không vận động tất nhiên là sẽ hư hao suy sụp. Hiện tại chúng ta chỉ có thể bồi bổ cho ngài ấy thông qua đường truyền tĩnh mạch, các bước chăm sóc giống như với một người bị rơi vào trạng thái sống thực vật.”

Ông ta thở dài rồi nói tiếp: “Nhưng đây cũng chỉ là biện pháp tạm thời để giúp cơ thể ngài ấy ổn định lại mà thôi. Dù sao chúng ta cũng phải giúp ngài ấy tỉnh lại bằng được, càng sớm càng tốt, lúc đó mới biết được chính xác những vấn đề khác!”

Bác sĩ nói xong liền muốn đứng lên: “Tôi đi tìm mấy người bạn làm trong lĩnh vực tâm thần học và tâm lý học hỏi một chút xem có biện pháp nào tốt hơn không.”

“Cảm ơn ông.” Ngọc Ly nghẹn lời đáp lại rồi cũng muốn trở về phòng.

Cô bước từng bước nặng trĩu mãi mới qua hết các bậc thang đến trước cánh cửa ngập ngừng hồi lâu.

Lúc này người đàn ông trẻ đi cùng với ông bác sĩ kia đã cắm xong bình truyền nước cho anh, và đang điều chỉnh lại chỉ số của mấy thiết bị y tế hiện đại đang được kê phía đầu giường.

Ngọc Ly nhìn Duy Hoàng im lặng nằm đó, trên người anh cắm đầy dây nối cùng máy móc mà đau lòng, tâm trạng cũng theo đó trở nên bất an hoảng hốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-67-trung-lenh-thoi-mien.html.]

Người đàn ông duy nhất đủ mạnh mẽ cho cô có thể dựa vào giờ đang yếu đuối nằm kia, mà cô lại không biết làm cách nào để giúp cho anh.

Bỗng nhiên bản thân chẳng khác gì một đứa trẻ bơ vơ vì mất đi sự bảo bọc.

Hơn hết, còn một nỗi hoảng sợ lớn hơn.

Giống như Ngọc Ly cũng cảm thấy có một lời mời gọi bí ẩn từ sâu trong linh hồn thôi thúc cô nhắm mắt lại và giống như anh.

Bỏ lại tất cả, an yên nằm ngủ.

Ngọc Ly sững sờ lạc lõng đứng ở giữa căn phòng.

Người đàn ông kia đã ra ngoài từ bao giờ. Cả không gian chỉ còn lại tiếng nhịp tim đập rời rạc chậm dần của Ngọc Ly.

Cơ thể như một con rô bốt máy móc bước dần về phía Duy Hoàng.

Đúng lúc này, “Phanh” một tiếng, cửa phòng bật mở ra.

Có hai người vội vã đi vào.

Ngọc Ly ngơ ngác nhìn lại, là cha mẹ của Duy Hoàng. Cô nghẹn ngào rơi vào vòng tay của bà Lam Anh: “Mẹ, anh Hoàng như vậy là làm sao?”

Ông Trung nhìn qua sắc mặt bình thản của Duy Hoàng, an tĩnh nhắm mắt như là đang ngủ rất ngon lành; dường như mọi biến động của thế giới bên ngoài mãi mãi chẳng thể làm phiền được tới anh… khẽ thở ra một hơi.

Bà Lam Anh ôm lấy Ngọc Ly, cũng gấp đến độ sắp không bình tĩnh được nữa, nói với ông Trung: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Ông Trung liếc mắt nhìn lại, sắc mặt biểu hiện rõ tâm trạng như là đành chấp nhận.

Sau đó…

Thở dài, rồi thở dài.

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

Ngọc Ly nhìn chằm chằm vào hai người, cô nhận thấy rõ ràng bọn họ đã biết trước sẽ có một ngày này. Sắc mặt tuy có lo âu, nhưng không phải là bất ngờ.

“Cha, mẹ! Anh ấy sao lại như thế?” Ngọc Ly nghiêm giọng hỏi. Cô thoát khỏi vòng tay của bà Lam Anh nhìn thẳng vào mắt bà ấy chờ đợi câu trả lời.

Sắc mặt ông Trung bắt đầu biến đổi, giống như đang nhuộm một tầng sương lạnh. Ông ấy bước nhanh về phía giường ngồi xuống cầm lấy bàn tay của Duy Hoàng lên, sau đó ghé vào bên tai anh nói ra một câu nào đó mà Ngọc Ly nghe không rõ.

“Nó sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi, con đừng quá lo lắng, khi tỉnh lại, nhất định hai đứa phải trở về nhà cũ gặp cha mẹ. Chúng ta cần đi làm một số chuyện trước đã.” Ông Trung làm xong liền đứng dậy đi tới trước mặt Ngọc Ly tận tình nói: “Con yên tâm, đã có cha mẹ ở đây, mọi chuyện sẽ có cách giải quyết.”

Ngọc Ly kinh ngạc nhìn về hai người trước mặt, cứ như không hề quen biết cái loại cảm giác này từ họ. Cuối cùng, cô cũng không nói gì chỉ biết im lặng gật đầu.

Ông Trung hài lòng mỉm cười, liếc mắt sang vợ mình sau đó hai người nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Ngay khi cha mẹ Duy Hoàng đi khỏi, người vẫn đang nằm im lặng trên giường bỗng xảy ra biến hóa. Anh day trán, chống tay ngồi dậy, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, khẽ nhếch miệng cười.

Nụ cười lạnh lẽo như tảng băng chứa đựng sự băng giá tích tụ cả ngàn năm.

Cơ thể Ngọc Ly không nhịn được bỗng run lên bần bật.

Loading...