Cô vợ giả ngốc - Chương 66: Đe dọa

Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:37:38
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Cửa vừa mở, một bầu không khí hoàn toàn tĩnh lặng đập vào mọi giác quan của Ngọc Ly.

Cô đứng bất động, đảo mắt nhìn vào phía trong, phòng khách có hai người đang ngồi, đó chính là Bá Tùng và Trọng Đạt. Ba người giương mắt nhìn nhau, trong giây lát không ai lên tiếng.

Ngọc Ly ung dung, thản nhiên không hề tỏ ra chút nào chột dạ về hành động khi nãy của bản thân, cô biết mình đã vừa khiến cho hai người này chú ý và đề phòng, nhưng cũng đâu quan trọng?

Sự có mặt của bọn họ, cùng với những gì đang diễn ra càng khiến cô tin rằng nhất định Duy Hoàng đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Đương nhiên là linh cảm của Ngọc Ly không hề sai.

Ba ngày trước.

Trong một phòng bao cao cấp của nhà hàng Hỉ Thước. Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, trên mặt bàn là một tập hồ sơ khá dày về lý lịch của Trần Ngọc Ly trong năm năm vừa qua, đi cùng với đó là đánh giá mang tính chuyên môn của bác sĩ hàng đầu về lĩnh vực tâm thần học. Ngoài ra còn có hồ sơ khái quát về Artis – Ngọc Ly, người bạn gái mà Tuấn Kiệt nói rằng đã bị tai nạn sống thực vật năm năm qua.

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

“Anh Hoàng, tôi chỉ muốn biết, những gì tôi suy đoán có phải là sự thật hay không?” Tuấn Kiệt nhìn Duy Hoàng, anh ta có chút hơi lo lắng.

Sắc mặt của người ở trước mắt quá sức bình tĩnh, chẳng lẽ không phải là nên tức giận, bất ngờ, hoặc là hiếu kỳ hay sao?

“Ồ, nghiên cứu này của anh có thể bán được rất nhiều tiền đấy, ngoài kia có biết bao nhiêu người muốn được cải tử hoàn sinh mà không được.” Duy Hoàng trào phúng nói.

“Anh hiểu những gì tôi nói là hoàn toàn có cơ sở.” Tuấn Kiệt thở dài.

“Artis chỉ là một người sống thực vật chứ đâu có chết, rồi sẽ có ngày cô ấy tỉnh lại giống như bao người khác. Đằng này anh lại dùng cảm tính bịa ra một chuyện vô lý như vậy đặt ra trước mặt tôi.”

Duy Hoàng nghiêm túc hỏi: “Anh có ý gì với vợ tôi? Hay vì có tên gọi giống nhau thì đều là bạn gái của anh à?”

Tuấn Kiệt ấp úng chưa biết trả lời ra sao thì Duy Hoàng lại lên tiếng.

“Người phụ nữ của tôi, chỉ thuộc về riêng tôi, dù anh có là người của Tùng, cũng đừng nên bước qua giới hạn đấy!” Duy Hoàng vừa cười vừa nói, ngữ điệu thản nhiên lại hàm chứa ý tứ đe dọa rõ ràng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-66-de-doa.html.]

Nghe Duy Hoàng nhắc tới dấu hiệu tỉnh lại của Ngọc Ly, Tuấn Kiệt cũng có chút chột dạ. Chỉ là anh ta không kiềm chế được ý nghĩ về người phụ nữ kia. Cái cảm giác khi ở gần cô nó mạnh mẽ vô cùng, cứ luôn thôi thúc anh ta.

Tiến lên giữ lấy, cảm giác hết sức quen thuộc kia, dù nhắm mắt cũng có thể nhận ra được. Anh ta liều lĩnh hỏi một câu:

“Tôi có thể gặp vợ anh hỏi vài câu được không?”

Toàn thân của Duy Hoàng từ trên xuống dưới bỗng nhiên tỏa ra khí lạnh, giống như băng tuyết ở nơi cực hàn, ánh mắt anh âm trầm quét mắt nhìn thẳng vào Tuấn Kiệt: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, anh mà tiếp cận cô ấy, để mạng lại cho tôi.”

Giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến Tuấn Kiệt có chút do dự: “Anh Hoàng, tôi biết yêu cầu của bản thân có phần quá đáng, nhưng xin anh hãy hiểu cho tôi, tôi chỉ muốn được cô ấy tha thứ…”

“Anh lên trở về hối lỗi bên cỗ thân xác mà anh cất giữ bao năm qua kia, chứ không phải chạy tới giống con côn trùng vo ve bên tai vợ người khác.” Duy Hoàng muốn đứng dậy.

Đúng lúc này đột nhiên đầu anh choáng váng dữ dội, toàn thân mất đi tri giác rồi ngất đi.

Tuấn Kiệt đã xóa sạch dấu vết xuất hiện của bản thân và gọi báo cho Bá Tùng tới.

Hiển nhiên là việc Duy Hoàng tại sao lại bị như thế Tuấn Kiệt cũng không biết, anh ta chỉ sợ bị liên lụy tới bản thân và an toàn của Ngọc Ly nên không thể để Bá Tùng biết việc hai người bọn họ bí mật gặp nhau.

Ba ngày vừa qua, người nhắn tin với Ngọc Ly chính là Bá Tùng.

Cũng may là cô đã nhạy cảm nhận ra có chuyện gì đó nên cũng không có nói chuyện gì quan trọng, ngoài mấy câu hỏi han chuyện thường nhật và ở nhà ra thì không nhắc tới vấn đề khác.

Cũng chính bởi vậy nên cách trả lời tin nhắn kia mới càng khiến Ngọc Ly nảy sinh nghi ngờ.

Ánh mắt của Ngọc Ly khẽ chuyển, dừng lại trên gương mặt của Trọng Đạt, cất tiếng hỏi: “Duy Hoàng gặp chuyện gì ạ?”

Trọng Đạt cau mày nhìn Ngọc Ly, trong con ngươi đen trầm hiện lên chút lo lắng: “Cậu ấy bị trúng độc, một loại độc rất lạ.”

“Trúng độc?” Ngọc Ly theo ánh mắt của anh ấy nhìn về lối cầu thang dẫn lên lầu. Cô vội vàng chạy lên.

Căn phòng lúc trước Ngọc Ly đã từng dùng qua nên rất nhanh cô đã bước vào. Ánh mắt nóng lên nhìn người đàn ông đang yên tĩnh nằm trên giường. Cánh mũi phập phồng, n.g.ự.c đau thắt lại, đến cả đôi tay cũng mất đi hơi ấm. Ngọc Ly bước từng bước nặng nề về phía anh.

“Hoàng! Võ Duy Hoàng!” Cô nghẹn ngào gọi: “Anh lại trốn việc ngủ ở đây hay sao?”

Ngọc Ly run rẩy chạm tay vào gương mặt anh, nhiệt độ nơi đầu ngón tay chuyền tới khiến cô chút nào yên tâm. “Hoàng, em thực vô dụng.”

Cô ghé người ôm lấy anh, áp tai mình vào n.g.ự.c anh, lắng nghe nhịp tim đang đập đều dều trong đó, nước mắt khẽ rơi sau đó lại vội vàng lau đi, cứ thế ôm lấy anh nhắm mắt lại.

Loading...