Cô vợ giả ngốc - Chương 58: Chị không thích đàn ông
Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:37:30
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Lấy cớ là buổi gặp mặt gia đình nhưng thực chất bữa tiệc này trước nay được tổ chức ở nhà họ Trần chính là với hình thức mai mối kén rể.
Những người bạn của ông bà Trần được mời tới chơi, rồi dẫn theo con trai tới, nói thì nhiều người không tin, cơ mà có chuyện này thật. Đến ngay cả người trong cuộc như Ngọc Ly khi nghe Ngọc Hà kể còn cảm thấy xã hội đảo điên nữa là.
Càng nhiều hơn là tò mò.
Mà cũng đã lâu rồi nhà họ Trần chưa tổ chức bữa tiệc nào như thế.
Căn bản là từ khi Ngọc Hà xảy ra chuyện nằm một chỗ, còn mỗi đứa con gái ngốc Ngọc Ly thì kén rể cái nỗi gì.
Chứ trước kia cũng rầm rộ ra phết ấy, trong giới nhà giàu mới nổi ở cái thành phố này, ai chẳng biết nhà họ Trần có cặp song sinh xinh đẹp, cô em có vấn đề về trí tuệ chứ cô chị thì tài sắc vẹn toàn. Rất nhiều chàng trai ngấp nghé.
Chính bởi vậy mà ông bà Trần đã từng hoài bão đặt cả tương lai của công ty gia đình lên cuộc hôn nhân của Ngọc Hà. Không ít những bữa tiệc xem mắt đã diễn ra, cũng chẳng thiếu chàng trai bị đánh nén đến bầm dập để phải sợ hãi bỏ của chạy lấy người.
Sau bao năm im ắng, hôm nay lịch sử lại muốn lặp lại?
Lần này là ý gì?
Muốn gả cô em hay cô chị? Mà cô em thì đã không còn là con cái nhà họ Trần nữa cũng kết hôn rồi, chẳng nhẽ ông bà Trần cố tình quên?
Lại còn yêu cầu cả Duy Hoàng cùng về.
Thú vị thật! Ai cũng rất tò mò mánh khóe của cặp cha mẹ đặc biệt này.
Duy Hoàng được Ngọc Ly nhắn tin cũng đã thu xếp trở về nhà sớm hơn.
Biệt thự nhà họ Trần ở vùng ven nội thành, có thể nói là khá xa nơi đô thị phồn hoa. Nó cũng rất bề thế nhưng thiết kế không đẹp mắt.
Ngoài cái sân rộng ra, căn biệt thự lớn lọt thỏm phía trong cùng sau mấy cây ăn quả lâu năm. U ám chẳng khác gì nhà ma.
Khi ba người đi qua cổng nhà họ Trần đã thấy xe để đầy sân, phòng khách rôm rả tiếng cười đùa nói chuyện.
Ngọc Ly liếc mắt sang Ngọc Hà bĩu môi. “Chắc là sợ chị bị ế!”
Cứ nhìn số lượng khách mời lần này mà xem, chắc là ông bà Trần cũng muốn dốc hết vốn liếng ra rồi. Có khi còn mượn uy đứa con rể hờ Tổng giám giám đốc tập đoàn Song Thiên mà kiếm một mối kha khá, tất cả chắc là ở trong kế hoạch hết rồi.
Vậy thì việc của bọn họ bây giờ là phối hợp diễn một màn?
Ngọc Ly lại ghé vào tai Ngọc Hà thì thầm thêm một câu: “Em rất muốn biết mặt anh rể tương lai nha!”
"Chắc là khiến em thất vọng rồi.” Ngọc Hà khó chịu nói.
“Chẳng nhẽ anh rể tương lai chưa ra đời đã ngoẻo?” Ngọc Ly giả bộ hoảng hốt kêu lên.
Ngọc Hà hung hăng, trừng mắt nhìn cô. “Ăn nói vớ vẩn, chị không lấy chồng.”
“Đừng nói chị ly dị một lần là sợ kết hôn như chim sợ ná cá sợ giun nhé!” Ngọc Ly vừa nói vừa giơ tay véo mạnh vào eo Duy Hoàng.
“Chị không thích đàn ông.” Ngọc Hà lạnh nhạt nói rồi bước nhanh qua mái che vào phòng khách.
Ngọc Ly sững người, chầm chậm quay đầu nhìn sang Duy Hoàng.
Anh bất đắc dĩ cười nói: "Người đồng tính nữ cũng khá phổ biến mà, cô ấy thích phụ nữ là thật thì sao?"
"..." Cũng không sao, chỉ là có nữ tổng tài nào không để em còn làm mối.
Ngọc Ly hít một hơi thật sâu, trong lòng cô giống như có cả ngàn con sóng đang cuộn trào, bước chân cũng nhanh hơn đuổi theo Ngọc Hà vào bên trong.
Duy Hoàng lắc đầu mỉm cười. Anh sắp bước vào cửa thì điện thoại bất ngờ đổ chuông.
Số máy lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-58-chi-khong-thich-dan-ong.html.]
“Ai vậy?” Có thể biết được số cá nhân của Duy Hoàng cũng không có nhiều người.
"Anh Hoàng, tôi là Kiệt, người của anh Tùng, hôm nay anh có rảnh không?" Tuấn Kiệt có vẻ lo lắng và nóng vội.
Anh ta nhìn số liệu điều tra của mình về Ngọc Ly mà không ngừng toát mồ hôi.
Trái tim cũng nhói lên đau đớn vô cùng.
Duy Hoàng đi ra phía ngoài, chế giễu: "Anh thấy sao? Tôi có giống người rảnh rỗi không? Có chuyện gì thì mau nói đi!"
"Chuyện là... Chuyện này..." Tuấn Kiệt có chút hơi ấp úng. Bảo vợ anh không phải là vợ anh, mà là bạn gái của tôi à? Ai tin?
"Không nói thì tôi cúp máy đấy!" Duy Hoàng lành giọng nói.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
"Đừng...! Là thế này, Tôi muốn gặp anh trao đổi một chút chuyện được không, nói qua đây không tiện lắm."
"Từ bao giờ tôi lại có chuyện liên quan tới anh vậy? Đừng làm tôi sợ hãi nhé!” Duy Hoàng nheo mắt đáp lại.
“Không liên quan tới việc kia anh đừng hiểu lầm.” Vì anh là bạn của Bá Tùng có ơn với tôi nên mới cần hỏi qua anh, chẳng nhẽ tôi bắt luôn vợ anh về tra khảo?
“Thôi được rồi, anh sắp xếp thời gian địa điểm rồi nhắn cho tôi. Hôm nay tôi rất bận không có thời gian rảnh. Tôi cúp máy đây!" Duy Hoàng có chút bất an. Nói xong, không đợi Tuấn Kiệt trả lời, đã lập tức cúp máy.
Duy Hoàng thở dài một hơi, nhắn tin cho người của mình tăng cường giám sát Tuấn Kiệt, rồi mới xoay người bước vào phòng khách.
Người đến đa số lạ mặt Duy Hoàng chẳng biết ai với ai, anh đưa mắt tìm vợ mình, tìm mãi trong đám người đến một sợi lông cũng không thấy, ngay cả Ngọc Ly cũng mất hút.
Anh thầm cười nhạo chính mình, biết vậy ở nhà cho lành.
Tuy Duy Hoàng không biết ai, nhưng tất cả mọi người đều nhận ra anh. Trong mắt ai cũng đầy vẻ ngưỡng mộ và ganh tị.
Nhà họ Trần có một ông con rể sộp như thế này, họ làm người thứ hai chắc chắn cả đời sẽ là kẻ núp bóng.
Nhưng nếu nghĩ tích cực lên, được ôm đùi một con rùa vàng như thế này công việc làm ăn chắc hẳn sẽ thuận lợi rất nhiều.
Đúng lúc Duy Hoàng muốn rút điện thoại ra gọi cho Ngọc Ly thì ông Trần từ phòng trong cầm theo chai rượu thuốc đi ra nói: "Duy Hoàng đến rồi sao, mau ngồi xuống đi, nghe nói gần đây Song Thiên đang mở rộng thị trường vào miền Nam, chắc là con vất vả lắm.”
Cái gì? Xưng hô tự nhiên nhỉ? Làm như thân thiết lắm không bằng.
Duy Hoàng phỉ nhổ trong lòng nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên đáp lại: "Không có gì đáng nói! Đều là những dự án nhỏ thôi!"
Lúc này Ngọc Ly và Ngọc Hà cũng mang theo mấy đĩa đồ nhắm bước ra đặt trên mặt bàn lớn của phòng khách, gần chục người đàn ông ngồi đúng là rất chật chội.
Duy Hoàng thấy cô đứng bên cạnh ghế sô pha liền kéo cô cùng ngồi vào một chỗ.
Bà Trần đi ra thấy vậy sắc mặt tối xuống, bước vội lại muốn bắt lấy tay Ngọc Ly kéo ra: “Ngọc Ly, tránh ra kia.”
Sau đó bà ta tiện tay chỉ vào chỗ cái ghế kê ở sát góc nhà.
Khóe miệng Duy Hoàng nhếch lên, trong mắt lóe lên sự sắc bén. [Mẹ nó, dám đuổi vợ ông ra góc nhà ngồi? Vợ ông ngồi ở đây là nể mặt các người lắm rồi đấy.]
Ánh mắt này của anh làm cho bà Trần giật nảy mình. Bà ta sợ hãi rụt tay lại cười xuề xòa: “ Ôi chao, xem tôi kìa, già có tuổi rồi hay quên. Con bé đã khỏi bệnh rồi, cứ ngỡ nó còn điên dại ngồi ở đây lại phá phách mọi người.”
“Mẹ nói gì thế?” Ngọc Hà nghiến răng nhìn bà ta.
“À, thôi mọi người nói chuyện đi, tôi vào ngồi với mấy bà bạn đang dở ván bài.” Bà Trần nhanh chân bỏ chạy.
Ngọc Ly cảm nhận được sự tức giận từ người đàn ông của mình và chị gái liền trộm cười. Người đàn bà kia, mang tiếng là mẹ ruột của cái thân thể này đúng là đến cô cũng cảm thấy coi thường.
“Mấy người đàn bà không hiểu chuyện, thôi đàn ông chúng ta cứ tiếp tục đi.” Sao ông ta lại không biết Ngọc Hà bao che đứa em gái điên của nó như thế nào chứ. Chỉ là mụ vợ ngang ngược kia lại hấp tấp mất khôn.
Bây giờ Ngọc Ly mà bị mụ vợ của ông khiêu khích như thế, Duy Hoàng và Ngọc Hà chắc chắn không để yên, hỏng việc lớn thì nhịn ăn nhịn tiêu.