Cô vợ giả ngốc - Chương 57: Đụng mặt Tuấn Kiệt
Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:37:29
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Duy Hoàng bật cười: “Thân phận của cô Ngọc Ly chính là thần tiên ở trên trời hạ phàm. Là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Song Thiên. Thuộc sở hữu của ngài Võ Duy Hoàng.”
“Ồ!” Ngọc Ly cười nhạt đáp lại. “Được rồi, tạm biệt anh, em kéo Ngọc Hà đi chơi một chút đây.”
“Đi đâu vây?” Duy Hoàng cau mày hỏi, tự nhiên thấy có chút ghen tị.
“Ra ngoài một chút thôi. Em xem phản ứng của Ngọc Hà như thế nào ạ.” Ngọc Ly thần bí trả lời.
“Cẩn thận.” Duy Hoàng có chút bất an dặn thêm: “Tối anh về sớm.”
“Vâng ạ.”
***
Trung tâm thương mại Again.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
"Ngọc Ly, nếu cô tức giận tới mức như vậy thì đúng là tôi đã đoán đúng rồi?" Tuấn Kiệt mặt dày chặn đường của hai cô gái xinh đẹp nhếch miệng đưa ra câu hỏi.
"..." Ngọc Ly thề rằng nếu cô có d.a.o trong tay thì lúc này cái tên đàn ông bội bạc trước mặt chắc chắn sẽ bị đ.â.m chết.
Cách đây vài phút.
Chính cái lúc Ngọc Ly và Ngọc Hà vừa bước chân vào trung tâm thương mại, đi chưa được mấy phút thì Tuấn Kiệt đã nhảy ra chặn đường.
Anh ta muốn mời hai cô gái đi uống nước, còn tỏ rõ thái độ mến mộ Ngọc Hà.
Ngọc Ly tất nhiên là không đồng ý, vậy nên một màn khẩu chiến đã diễn ra.
“Tôi nói này, chị gái tôi mới khỏe lại không nên làm phiền, cảm ơn nhã ý của anh.”
“Tôi chỉ muốn mời hai cô vào quán nước ngồi một chút thôi, không có ý gì khác?” Tuấn Kiệt nheo mắt nhìn phản ứng bài xích của Ngọc Ly đối với mình mà đáy lòng càng thêm hoảng sợ.
“Chúng tôi bận rồi.” Ngọc Ly nắm tay Ngọc Hà muốn vượt qua Tuấn Kiệt lại bị anh ta bắt lấy cánh tay kéo lại.
Cô vô thức phản xạ bẻ ngược tay thoát ra, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc lẫn khiếp sợ của người đàn ông, Ngọc Ly lập tức có chút bối rối tiện đà giơ chân đạp bừa một phát vào cẳng chân rắn chắc của anh ta.
Tuấn Kiệt không vì vậy mà tức giận, ngược lại càng vui vẻ nói: “Hay là nghe tôi nói mến mộ chị gái nên cô Ngọc Ly cảm thấy ghen tị?”
“Ghen cái mả cha nhà anh!” Ngọc Ly tức tối buột miệng chửi một câu tục tằng.
Đó chính là lý do cho Tuấn Kiệt đưa ra câu hỏi ở trên. Trái tim anh ta đang đập loạn từng hồi, đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào Ngọc Ly như muốn thông qua ánh mắt khiếp sợ của cô để nhìn thấu vào tận sâu trong tâm hồn.
Bàn tay Ngọc Ly chợt lạnh toát nắm lấy cánh tay Ngọc Hà lại có chút run rẩy. Cặp mắt của người đàn ông kia quá mức thân thuộc và sắc bén khiến cô có cảm giác như lớp ngụy trang của bản thân hoàn toàn đã bị bại lộ.
Nếu cô cứ tiếp tục đối diện với anh ta như thế thì không biết tên đàn ông khốn nạn này sẽ làm ra cái trò quái quỷ gì!
Cần phải thoát khỏi đây.
Rốt cuộc là bản thân vẫn chưa thực sự sẵn sàng biến nỗi hận thù thành lưỡi d.a.o sắc bén.
Tận đáy lòng cô vẫn còn rất bàng hoàng, y như chính cái khoảnh khắc lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m vào lồng ngực, không dám tin cái người luôn bảo vệ che chở, người mà cô tin tưởng nhất lại phản bội làm hại mình.
Ngọc Ly thở dài, cố mỉm cười giễu cợt che dấu sự bi thương nơi đáy mắt một lần nữa kéo Ngọc Hà phớt lờ anh ta rồi bước đi, cô nói: "Hôm nay em thấy thương hiệu đồ lót V có mấy mẫu rất mới, đi, em dẫn chị tới xem!"
Ngọc Ly liếc mắt nhìn Tuấn Kiệt xem anh ta có mặt dày đi theo nữa hay không, rồi vượt qua anh ta đi thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-57-dung-mat-tuan-kiet.html.]
"..." Lần này thì Tuấn Kiệt không dám nói thêm gì, tâm trạng anh ta đang khá rối loạn. Một kẻ từng sát hại biết bao sinh mệnh, chưa bao giờ tin vào chuyện có ma quỷ. Nếu như số linh hồn đó tụ tập lại có thể đã nhấn c.h.ế.t anh ta từ lâu rồi.
Vậy nhưng chuyện đang diễn ra trước mắt, anh ta muốn không tin cũng không được.
Mang theo sự hoài nghi Tuấn Kiệt rời khỏi trung tâm thương mại đi thẳng tới bệnh viện Tâm An.
Nhìn thấy người đàn ông kia không còn bám theo nữa, lúc này Ngọc Hà mới lên tiếng: "Em quen anh ta?”
“Em còn không biết anh ta là ai.” Ngọc Ly buông tay chị gái, nhún vai bước nhanh về phía trước.
Ngọc Hà nhìn theo bóng lưng của cô cau mày lẩm bẩm: “Vậy mà run sợ tới như thế?”
"Ai bảo em run sợ... Em là lo lắng anh ta bắt cóc chị, anh ta nói chị không nghe thấy à?" Ngọc Ly nheo mắt tỏ ra nguy hiểm nói: “Đừng có hòng tán tỉnh chị của em, ít ra cũng phải là một người đàn ông tử tế mới được.”
“Sao em nghĩ người ta không phải là đàn ông tử tế?” Ngọc Ly nhướng mày hỏi.
“Trực giác.” Ngọc Ly chột dạ cười: “Làm gì có người tử tế nào đi bắt chuyện theo kiểu bất lịch sự đấy.”
Ngọc Hà bĩu môi: “Anh ta nói đúng, em đang ghen.”
Nói rồi cô ấy rẽ vào cửa hàng đồ lót, bỏ lại Ngọc Ly sững sờ đứng ở hành lang.
Ngọc Ly tự trấn an mình.
Nhưng đó đúng là sự thật, ngoài cảm giác đau đớn ra cô chẳng còn gì, cả trái tim và linh hồn cô giờ đây đã thuộc về một người khác rồi.
“Còn đứng ngây ra đấy? Vào đây xem cái này.” Vẻ mặt Ngọc Hà đầy ý cười bước ra kéo tay Ngọc Ly đi vào trong.
Nhìn thứ cô ấy đưa cho Ngọc Ly chỉ biết câm nín.
Tại sao chị gái song sinh của cô lại có thể thích những dạng như thế được chứ.
“Chị à, mặc mấy cái này thì khác gì không mặc.” Ngọc Ly nhìn bộ đồ lót dây màu đen Ngọc Hà đưa cho mà bật cười. Không những toàn dây lại còn đính hạt…
“Thì em mặc vào lúc đi ngủ có phải là sẽ rất… ha ha ha.” Ngọc Hà nháy mắt cười.
“Chị, chị thích đêm không ngủ nằm nghe nhà người khác bắt chuột tiếp à?” Ngọc Ly ghé sát mặt tới nhếch miệng hỏi.
Ngọc Hà không nói hai lời đưa cho nhân viên cửa hàng đang đứng bên cạnh: “Thanh toán cho tôi.”
“Ơ…” Ngọc Ly còn chưa nói xong thì điện thoại của Ngọc Hà vang lên, cô ấy liếc qua gương mặt Ngọc Ly ý cảnh cáo rồi nhận cuộc gọi, vừa nghe vừa tiện tay nhặt thêm vài món đồ khác đầy đủ hình dạng độc đáo. Ngọc Ly nhìn theo chỉ biết khoanh tay thở dài.
Đây không phải chị gái song sinh của cô.
Ngọc Ly hoàn toàn không quen biết con người này.
“Mẹ vừa gọi, nói là tối nay ở nhà tổ chức một buổi gặp mặt gia đình, bảo em gọi cả Duy Hoàng về.” Ngọc Hà tắt máy quay người lại nói với ngữ điệu khó chịu.
“Em không về có được không?” Ngọc Ly nhăn nhó.
“Cứ về xem sao. Dù gì em về với tư cách là khách cũng được.” Ngọc Hà nhếch miệng cười.
Thứ duy nhất trên đời mà con cái không được phép lựa chọn chính là cha mẹ. Mà cho tới bây giờ, cô đã hoàn toàn thất vọng với ông bà Trần rồi, chẳng có cặp cha mẹ nào có thể bên trọng bên khinh giống như bọn họ cả.
Quá ghẻ lạnh, nếu không nói là độc ác.
Không có cô, có lẽ đứa em gái này đã bị hành hạ sớm c.h.ế.t rồi.