Cô vợ giả ngốc - Chương 56: Thả chó cắn người.

Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:37:28
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Ngọc Ly tỉnh dậy đã không thấy Duy Hoàng bên cạnh. Cô sờ soạng lên mặt tủ đầu giường chuẩn xác lấy được điện thoại di động bấm sáng màn hình nhìn giờ.

Đã chín giờ sáng. Bây giờ thì có khi cả Ngọc Hà cũng đã dậy từ lâu rồi chứ chẳng nói tới con người giờ giấc chính xác như Duy Hoàng.

Ngọc Ly vệ sinh cá nhân xong đi xuống bếp tìm đồ ăn. Nhìn qua một lượt, bỗng nhiên cảm thấy rất thèm kem, vậy là cô mở tủ ra ôm hai hộp kem dâu đi lên phòng tìm Ngọc Hà.

Căn phòng lúc trước cô ở vốn dĩ rất sơ sài vì chẳng bao giờ xác định sẽ ở lại đây lâu dài nên đồ đạc cũng rất ít. Ngoài vài đồ dùng thiết yếu ra thì hầu như chẳng có thứ gì khác.

Vậy mà Ngọc Hà mới ở được vài ngày đã mang tới bao nhiêu màu sắc sinh động cho căn phòng. Mùi hương hoa thơm ngát tiếng nhạc du dương lại có thêm một chiếc ghế mát xa phục hồi chức năng nữa.

Lúc này Ngọc Hà đang nằm lọt thỏm trong chiếc ghế đó, mắt nhắm lại lim dim nghe nhạc.

“Chị ngủ à? Ăn kem không?” Ngọc Ly đi tới bên bệ cửa sổ vắt chân ngồi vào rồi mở một hộp kem ra vội vàng ăn.

“Hôm qua phòng bên cạnh bắt chuột cả đêm nên giờ chị muốn ngủ bù.” Ngọc Hà hé mắt ra nhìn rồi cau mày quát lên: “Sáng ngày ra đã ăn kem, nhỡ có em bé càng không tốt.”

Ngọc Ly nghe hai quả b.o.m của Ngọc Hà thả ra vừa xấu hổ, vừa khiếp sợ rơi cả miếng kem trên thìa xuống hộp.

Mãi không thấy Ngọc Ly có phản ứng gì, Ngọc Hà lại giục: “Đi đổi thứ khác, để kem lại cho chị.”

“Ờ, hả? Em ăn kem.” Ngọc Ly ù ù cạc cạc như một cô ngốc thực sự.

Tuy phản đối nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên đi kiếm thứ khác, thấy Ngọc Hà đã nhắm mắt còn tranh thủ ăn thêm hai thìa to mới thôi.

Chưa tới hai phút sau, Ngọc Ly đã trở lại, trên tay cô cầm hộp bánh bông lan ngồi bên cạnh thèm thuồng nhìn Ngọc Hà ăn kem.

“Em chỉ không được ăn kem buổi sáng đúng không? Chị ăn một hộp thôi, hộp kia chiều em ăn.” Ngọc Ly nhét một miếng bánh to vào miệng Ngọc Hà ra điều kiện.

Cô ấy liếc mắt nhìn sang Ngọc Ly rồi thản nhiên nói: “Chồng chị đã nhường cho em rồi, đồ ăn phải là của chị. Đừng có mà ngang ngược.”

“Chị có phải tuổi trâu đâu mà thích nhai lại thế.” Ngọc Ly mỉm cười rồi ẩn ý nói: “Dù mục đích của chị ở đây là đòi chồng hay gì khác, em cũng không sợ.”

Ngọc Hà bật cười: “Chị thích ở đây với em.”

“Được rồi em biết rồi.” Ngọc Ly nhét tiếp một miếng bánh nữa vào miệng Ngọc Hà: “Chị cảm thấy cơ thể thế nào rồi. Duy Hoàng có phòng tập thể hình đấy, chị sang đó mà tập. Em đảm bảo cơ bắp của chị sẽ cuồn cuộn cho mà xem.”

“Con bé này, muốn biến chị thành đàn ông à?” Ngọc Hà cốc tay vào trán Ngọc Ly yêu chiều mắng.

“Chị thì nữ tính lắm đấy.” Ngọc Ly bĩu môi nói rồi chợt trố mắt chỉ ra phía cổng: “Chị, chị xem kìa.”

Nhìn theo tay của Ngọc Ly là cô giúp việc vừa đi siêu thị về đang sách túi to túi nhỏ đi vào cổng phụ. Bác làm vườn lúi húi tỉa cây gần đó lập tức mở cửa cho cô ta đi vào, thì một cái bóng thướt tha cũng loáng cái lẻn vào.

“Tôi muốn gặp Ngọc Ly.” Khánh Vi hách dịch hất cằm ra lệnh cho hai người.

“Tìm tôi?” Ngọc Ly đu đưa chân ngồi trên ô cửa nhìn xuống, khuất một cái lan can nên Khánh Vi không thấy rõ được Ngọc Hà ngồi phía trong.

“Con ngốc kia, hôm nay tôi đến để thăm cô đây, từ giờ mỗi ngày tôi sẽ đến đây nhắc cô biết mình chính là một con ngốc.” Khánh Vi chỉ tay lên Ngọc Ly mắng.

Ngọc Hà đứng phắt dậy đến bên cạnh Ngọc Ly, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào gương mặt đang đắc ý của Khánh Vi, giọng nói rít qua kẽ răng: “Đóng cổng thả chó ra cho tôi.”

“Hả, chó ở đâu vậy chị.” Ngọc Ly giật mình hỏi.

“Vì để đề phòng có người nửa đêm trốn ra ngoài nên chị mua hai con ch.ó về, hàng đêm thả ở sân.”

Ngọc Hà nói xong thì bác làm vườn vội chạy tới khóa luôn cổng phụ lại, sau đó kéo cô giúp việc vào nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-56-tha-cho-can-nguoi.html.]

Hai con ch.ó kia không lớn nhưng rất đanh đá, sáng ngày nó chạy theo sủa bên tai khiến bác ấy ong hết cả đầu luôn rồi.

Cái sân lớn thoáng cái chỉ còn Khánh Vi và người huấn luyện chó. Anh ta còn đang làm theo yêu cầu của Ngọc Hà tập cho bọn chúng vài thói quen văn minh. Nhưng cái mệnh lệnh thả chó cắn người này… có hơi mất lịch sự thì phải.

“Cô, Ngọc Hà? Cô dám hạ nhục tôi?” Khánh Vi gào lên với Ngọc Hà rồi nhìn xung quanh tìm chỗ thoát thân, nhưng mà cũng chẳng có chỗ nào để chốn cả.

Cô ta vẫn biết Ngọc Hà trước nay không ưa gì mình, nhưng thế này đúng là quá đáng rồi.

“Sân nhà tôi, tôi thả chó. Tự cô chạy vào trêu nên chó nó đuổi mà thôi.” Ngọc Hà trợn mắt ra hiệu cho người đàn ông kia thả hai con phốc sóc ra.

Hai con ch.ó nhỏ màu trắng như cục bông lập tức sủa inh ỏi chạy theo Khánh Vi. Cô ả bị chó đuổi chạy khắp sân vừa chạy vừa chửi bới la hét.

Đâu còn dáng vẻ của một cô gái nhẹ nhàng thanh lịch.

Có chút lố bịch, phản ứng hơi thái quá???

Ngọc Ly rút điện thoại ra quay lại, khóe môi cô nhếch lên đáy mắt hiện một tia sáng lạnh lẽo.

Khánh Vi chạy một hồi cuối cùng không chạy nữa, cô ta làm ra bộ dạng mệt mỏi chỉ tay về phía Ngọc Ly thều thào nói: “Mở cổng cho tôi về.”

Ngọc Ly cười vẫy vẫy tay: “Mai lại đến nhé!”

Bác làm vườn vừa mở khóa, cô ta lập tức xoay người bực bội rời đi.

“Chị nghỉ ngơi nhé, em về phòng ngủ đây ạ.” Ngọc Ly giả vờ ngáp một cái rồi nhanh chân chạy thoát.

Vừa vào tới phòng, cô đã dùng điện thoại theo kênh chat riêng gửi đoạn phim sang cho Duy Hoàng.

[Quên chưa kể với chồng, cái đêm mà em va vào anh ở giữa cánh đồng là do Khánh Vi sai người muốn thủ tiêu em. Vài lần em thăm dò, cô ta đều giấu rất kỹ thân thủ của bản thân. Nhưng nay anh xem đoạn phim này đi.]

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

Duy Hoàng lập tức gọi điện lại cho Ngọc Ly: “Em dậy rồi à? Ăn gì chưa?”

“Em ăn rồi, anh xem đoạn phim đi?” Ngọc Ly leo lên giường chui vào chăn hỏi lại.

Cả cái chăn đều còn vương lại hơi thở của anh khiến cô vui vẻ rất nhiều.

“Nhà họ Nguyễn cũng là một dòng họ hùng mạnh đấy. Tổng giá trị tài sản bọn họ nắm trong tay xếp thứ tám trong danh sách tài phiệt của nước V. Bọn họ thiên về bất động sản và chính trị…” Duy Hoàng chợt khựng lại, có một tia sáng vừa lóe lên trong đầu anh.

“Khánh Vi được rèn luyện để phòng thân cũng không có gì là lạ.” Anh bổ sung thêm.

“Nhưng lạ ở đây là làm sao phải che dấu. Anh nhìn bước chân của cô ta mà xem, cách bàn chân cô ta chạy tiếp xúc với mặt đất. Em cá với anh, thân thủ của cô ta chắc chắn không kém hơn em.” Ngọc Ly phàn nàn. Giọng nói của cô thể hiện rõ sự không cam lòng.

“Nhà họ Nguyễn. Được rồi anh sẽ cho người tìm hiểu xem khả năng của cô ta tới đâu rồi gửi cho em nhé!” Duy Hoàng nín cười an ủi.

“Vâng ạ.”

“Anh còn phát hiện được một chuyện.”

“Dạ?”

“Em nhớ anh từng nói chuyện năm xưa lăng mộ đế vương từng có rất nhiều nhà khoa học và khảo cổ bị sát hại không?”

“Ừ hứ!”

“Cha mẹ Tuấn Kiệt là một trong số những người đấy. Không những cha mẹ, mà cả anh trai, em gái, ông bà; cả nhà đều bị sát hại trong một đêm do hỏa hoạn. Anh ta may mắn thoát c.h.ế.t chạy tới trại trẻ mồ côi mai danh ẩn tích nhờ giúp đỡ.” Duy Hoàng gõ tay vào tập tài liệu lấy được từ chỗ Bá Tùng.

“Vậy em có thân phận gì không? Đừng nói là anh không điều tra em nhé!” Ngọc Ly hào hứng hỏi.

Loading...